Chương trước
Chương sau
Sau khi tiến sĩ D được bỏ lệnh cấm thì không muốn liên hệ với Chu Mãn nữa, ít nhất là trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không liên lạc với Chu Mãn.

Tuy mặt nàng dày, nhưng còn không dày đến mức lúc đang tìm hiểu thông tin cơ mật của người ta bị phạt ngay tại chỗ xong còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà liên hệ tiếp với người ta.

Mà có lẽ cũng có thể, nhưng chắc chắn không phải là trong ba ngày này.

Nhưng nàng không ngờ, nàng vừa mới được gỡ lệnh cấm đã nhận được email của Chu Mãn

Nàng không muốn mở ra lắm, đoán khả năng cao đây là một bức thư chất vấn.

Nhưng dạo hết một vòng ở diễn đàn mà vẫn không thấy có vật mục tiêu gì mà mình vừa hứng thú vừa có thể mua nổi, tiến sĩ D đành quay đầu mở email của Mãn Bảo ra.

Khiến nàng kinh ngạc là, trong email cũng không có câu chất vấn gì, mà còn tỏ vẻ quan tâm với nàng, đồng thời đưa ra một thỉnh cầu, hy vọng nàng có thể giúp đối phương một chuyện gấp.

Tiến sĩ D im lặng một chút, băn khoăn nhủ: "Chẳng lẽ là định bảo mình bồi thường?"

Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng bọn họ đâu có ký kết hợp đồng lâu dài nào, cũng chẳng phải những người đối tác thân thiết gì cho cam, tìm hiểu nhau một chút thôi mà, đến mức phải bồi thường sao?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tiến sĩ D vẫn cắn răng liên hệ với Chu Mãn.

Không còn cách nào, tuy nàng là giảng viên sinh học, nhưng cũng không có tập đoàn khổng lồ nào sẵn lòng tài trợ viện nghiên cứu của nàng, nàng chỉ có thể xin kinh phí nghiên cứu từ nhà trường, dẫn theo mấy người tiến sĩ và nghiên cứu sinh nghiên cứu.

Nhưng lợi nhuận kiếm được rất nhỏ.

Nàng cần phải nghiên cứu ra thứ gì đó mới mới có thể nuôi sống đám cấp dưới của mình, nhưng lại không thể tiêu phí quá nhiều vào vật mục tiêu.

Mà mấy vật mục tiêu thuộc loại sinh vật được săn đón trên diễn đàn, hở một cái là mấy trăm nghìn, hoặc là trên một triệu.

Hơn nữa, một phần vật mục tiêu chưa chắc đã có thể nghiên cứu ra thành quả gì, có đôi khi mới nghiên cứu được một nửa đã dùng hết vật mục tiêu rồi, vậy ta lại phải tốn tích phân để mua, cái này lại tốn không ít.

Hiện tại Chu Mãn là người duy nhất nàng biết vừa có thể lấy ra vật mục tiêu nàng cần, vừa không tốn quá nhiều tích phân, còn là đối tượng có thể liên hệ lâu dài.

Tiến sĩ D cảm thấy dựa trên những thứ mà bé đã thu thập được bây giờ, bé có thể được coi là thuộc top người may mắn nhất trong những người ở các thế giới.

Mãn Bảo ôm chăn chờ lâu đến nỗi suýt ngủ rồi, lúc này hệ thống mới kêu ting ting, bé không khỏi đánh ngáp một cái, dụi mắt xem thử, sau đó thấy email đến của tiến sĩ D.

Bé nhìn thử thời gian, góc bên phải của hệ thống đang hiển thị 8 giờ 50 phút tối, có nghĩa là đã sắp giờ Hợi rồi, mà bây giờ mới đáp lại thư của bé, người tương lai toàn không ngủ được hả?



Mãn Bảo lại ngáp thêm một cái, khóe mắt còn chảy cả nước mắt, vốn bé đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói với nàng, nhưng lúc này bé lại quá mệt, không muốn nói chuyện lắm, vì thế nói dăm ba cầu liền nhắc đến chuyện mình bị cấm mua đồ trong trung tâm mua sắm.

Sau đó hỏi, "Tôi có thể dùng những thứ kia để đổi hạt giống lúa mạch với bạn không? Khoa Khoa nói hạt giống lúa mạch ở chỗ các bạn cũng không đắt, tôi cũng không cần quá nhiều đâu, chỉ cần 2000 cân* thôi."

* 2000 cân Trung Quốc = 1000kg

"Bạn biết 2000 cân phải tốn bao nhiêu phí vận chuyển không?"

Đúng vậy, không phải là tốn bao nhiêu tiền mua, mà là tốn bao nhiêu tiền vận chuyển.

Đúng là hạt giống lúa mạch ở đây không đắt thật, nhưng phí vận chuyển thì đắt lắm nha.

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, trả lời: "Không biết."

Tiến sĩ D:.

Khoa Khoa đột nhiên xen vào, nói: "Ký chủ, phí vận chuyển giữa các hành tinh cũng có ưu đãi đó, đối phương chuyển phát nhanh một số lượng lớn còn có thể nâng cao cấp bậc uy tín giúp họ đó, không gây hậu quả xấu gì đâu, sau này muốn gửi thư cũng sẽ tiện hơn rất nhiều."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, hiểu ý Khoa Khoa, bé không cần phải quá áy náy, vì thế bé chẳng ngần ngại tung ra tình hình của mình, "Tôi đang có hai phần đất phục linh khác nhau, trong đó có một phần đào ở chỗ có ba mảnh phục linh mọc liền nhau."

Tiến sĩ D đang gõ chữ nhận được tin này lập tức xóa hết mấy hàng chữ đang viết đi, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bạn nói tôi nghe thử, vật mục tiêu gần đây nhất bạn ghi lại là gì?"

Thứ Mãn Bảo nghĩ đến đầu tiên là: "Chim sẻ?"

Tinh thần tiến sĩ D rung lên, lập tức thoát ra ngoài search thử chim sẻ, phát hiện đây là đề mục mới được đăng lên, e là còn chưa kịp nổi, mà nàng lại chú ý đến thực vật hơn, bởi vậy ở trong Bách Khoa Quán chủ yếu toàn hiện mấy đề mục về thực vật.

Chỉ có những đề mục mới về thực vật nàng quan tâm mới nhận được thông báo nhắc nhở.

Tuy rằng đây không phải là lĩnh vực nàng am hiểu, nhưng dù sao cũng là đề mục mới ra lò, chứng tỏ là đa số người trên đời này đều chưa biết đến, đây là cơ hội rành rành đó.

Vì thế nàng trả lời: "Có thể, nhưng bạn phải cho tôi một con chim sẻ."

Lần này Mãn Bảo tỉnh cả ngủ, bé hỏi Khoa Khoa trước, "Ta giống đồ ngốc lắm hả?"

"Không giống."



"Đúng vậy, rõ ràng ta là đứa trẻ thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm này." Mãn Bảo thấy không phục lắm, vì thế tin hồi âm lại cũng có chút không vui, "Giá hai nghìn cân lúa mạch ở trong trung tâm mua sắm còn chưa đến 40.000, bạn biết một con chim sẻ được bao nhiêu tích phân không?"

Lúc này tiến sĩ D mới phục hồi tinh thần, bình tĩnh hơn một chút, nói: "Vậy tôi sẽ mua thêm cho bạn một ít hạt giống? Cùng lắm thì tôi trả tích phân, bạn nói xem bạn muốn bao nhiêu tích phân?"

Bây giờ chim sẻ đã không còn dễ bắt nữa, có lẽ là vì năm nay người thôn Thất Lí bắt quá nhiều, cho nên mấy con chim này như sắp thành tinh rồi, gần đây đã không thể bắt được chúng nó.

Vì thế Mãn Bảo trả lời: "Khó bắt lắm, bây giờ tôi đã không bắt được nữa rồi."

Tiến sĩ D khẽ cắn môi, nói: "Bạn cho tôi hai phần đất phục linh, tôi sẽ gửi bạn hai nghìn cân lúa mạch, nhưng bạn còn phải đồng ý bán cho tôi một con chim sẻ, phải bắt sống, giá do bạn đề."

Mãn Bảo vô cùng dao động, đến tận bây giờ Bách Khoa Quán vẫn chưa cho ra đề mục về con chim màu xanh lam kia, cũng chưa tìm ra tên gì, cho nên tạm thời chỉ có mười nghìn tích phân khen thưởng, chứ chưa được nhận tích phân ghi lại.

Thời hạn lâu nhất là ba tháng, nhưng nếu bây giờ có cơ hội kiếm được tích phân nhanh hơn..

Mãn Bảo công phu sư tử ngoạm*, nói: "Hai trăm nghìn.."

* Ý là đưa ra giá cắt cổ

Bé còn đang chần chừ có nên gửi đi không, Khoa Khoa đã săn sóc đổi dấu chấm lửng "..."

Thành dấu châm câu cho bé. Vì thế giá mà tiến sĩ D nhận được mang một cỗ khí thể vừa ung dung vừa bá đạo.

Đối phương chỉ trầm mặc một lát đã đồng ý rồi.

Mãn Bảo không kìm được tâm tình nhảy nhót tung tăng, ôm chăn lăn hai vòng trên giường, sau đó lấy hai phần đất từ trong hệ thống gửi cho đối phương.

Mãn Bảo nói: "Bạn chuẩn bị hạt giống lúa mạch cho tôi trước, tôi đang cần dùng gấp. Chờ bao giờ tôi bắt được chim sẻ sẽ liên lạc với bạn."

Tiến sĩ D đồng ý.

Hai bên hoàn thành giao dịch, thời gian còn sớm, tiến sĩ D bèn định vun đắp một chút quan hệ cá nhân với Mãn Bảo, chủ yếu là do cái kết của cuộc nói chuyện lần trước hơi xấu hổ, vì sự hợp tác lâu dài, nàng cảm thấy cần phải giải thích một chút.

Vì thế nói: "Chu tiên sinh, lần trước không phải tôi cố ý mạo phạm ngài đâu, tôi không giống ngài, đây là lần đầu tiên tôi lên diễn đàn, nên có mấy quy tắc còn chưa rõ lắm, còn xin ngài thứ lỗi cho."

Mãn Bảo cũng không để ý, nói: "Đây cũng là đầu tiên tôi lên diễn đàn, có rất nhiều quy tắc tôi cũng không rõ."

Tiến sĩ D cảm thấy câu này là đang mỉa mai nàng, trong lòng thấy không thoải mái lắm, nhưng nàng vẫn quyết định nén giận, chuyển sang đề tài khác: "Chu tiên sinh đang định gây trồng lúa mạch đúng không? Chứ không sao lại cần nhiều hạt giống lúa mạch như vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.