Chương trước
Chương sau
Để Chu lục lang nấu cháo là chuyện không thể, bởi vì lương thực đều ở trong phòng của Tiền thị.

Lương thực cũ của nhà họ Chu đã ăn hết từ lâu, bây giờ đang ăn lương thực mới phơi trước đó không lâu, đã được mang đi xát vỏ thành gạo mới, nấu cháo rất thơm.

Chu lục lang mới vừa lẻn vào trộm gạo đã bị Tiền thị phát hiện, cuối cùng Hà thị phải vào nhà múc non nửa bát gạo đi nấu cháo cho Mãn Bảo.

Tiền thị gọi con gái vào phòng hỏi chuyện: "Sao lại chạy về nhà?"

Mãn Bảo so ngón tay, nói: "Con về lấy vài thứ.."

Tiền thị cũng không hỏi bé muốn lấy thứ gì, chỉ nói: "Sau này ăn cơm ở trường học xong hẵng về, đừng mang cơm về nhà."

Còn chuyện Tam Đầu và Tam Nha Tứ Đầu chia nhau ăn đồ ăn của Mãn Bảo, bà không khiển trách, cũng không mắng chửi ai.

Mấy đứa trẻ tuổi này không biết khắc chế với đồ ăn.

Tuy rằng nhà họ Chu không để mấy đứa bé đói bụng, nhưng muốn ăn ngon, ăn no lại là chuyện không thể, mấy đứa trẻ ham ăn đồ ngon là điều bình thường.

Chỉ cần Mãn Bảo không mang đồ về nhà, thì đám trẻ trong nhà sẽ không thèm thuồng, cũng sẽ không tranh giành, đây là biện pháp tốt nhất.

Cho nên cuối cùng người phải chịu khiển trách là Mãn Bảo.

Mãn Bảo cúi đầu nghe giáo huấn, nói: "Mẹ, con nghe bạn con nói người ở ngoài kia đều ăn một ngày ba bữa, như vậy mới có thể cường tráng được."

"Mẹ còn biết người ăn một ngày bốn bữa sẽ cường tráng hơn người ăn ba bữa đó, nhưng nhà ta vẫn chưa đủ điều kiện để ăn như vậy, có thể bảo đảm cho các con sống sót là đã tốt rồi."

Tiền thị nói: "Trong nhà mình không nhiều thóc lắm, cũng chỉ đủ ăn hơn ba tháng thôi, cũng may thu hoạch năm nay không tệ, chờ đổi hạt giống lúa mạch cho người trong thôn, thì nhà ta sẽ bắt đầu ăn mì."

Tiền thị nói: "Tuy năm nay sẽ trồng lúa mạch vụ đông, nhưng chúng ta vẫn nên để dành một ít lương thực cho năm sau, để chẳng may ông trời lại tức giận thì trong nhà cũng có thứ chuẩn bị."

Cho nên chỉ ăn mỗi cơm trắng là điều không thể, chắc chắn phải nghiền nhỏ một ít trấu cám trộn vào để làm màn thầu nâu hoặc màn thầu đen.

Bởi vì sau trùng dương sẽ trồng lúa mạch vụ đông, cho nên qua lễ trung thu, người trong thôn lười biếng nghỉ thêm mấy ngày nữa rồi bắt đầu lục tục đến nhà họ Chu xem hạt giống lúa mạch.

Năm nay gặp lũ, không chỉ có lúa nước của các nhà bị thiệt hại nghiêm trọng, mà lúa mạch cũng bị thiệt hại lớn, thậm chí có mấy nhà còn bị thiệt hại lúa mạch nặng hơn cả lúa nước.

Vì dù sao lúa mạch cũng không chịu úng được bằng lúa nước.

Nhưng tình hình nhà họ Chu lại là ngoại lệ, tình hình lúa mạch nhà bọn họ ai cũng thấy rồi, mọi người âm thầm suy đoán, sản lượng trên mẫu của nhà bọn họ có khi phải được khoảng hai gánh.



Hơn nữa bọn họ cũng thấy những viên mạch no tròn nặng trĩu kia, vậy nên mọi người mới muốn đổi hạt giống lúa mạch của nhà ông.

Một cân đổi một cân, nhà họ Chu đã sớm lựa chọn những hạt giống tốt nhất rồi, lúa mạch còn thừa cũng chỉ lấy ra để ăn, nên đương nhiên không ngại đổi cho người trong thôn.

Lúa mạch không đổi cũng phải phơi khô, nhà họ Chu trực tiếp cất vào túi rồi cho vào phòng Chu lão đầu.

Chu lão đầu vẫn luôn cảm thấy lương thực trong nhà cứ phải đặt trong tầm mắt của mình mới có thể yên tâm được.

Ngày nào trước khi đi ngủ ông cũng phải ra ngắm đống lương thực thì mới ngủ ngon, mà mỗi ngày tỉnh dậy ra ngắm những túi lương thực này, ông lại thấy tinh thần khoan khái hơn.

Cái này không khác gì Mãn Bảo ngày nào trước khi đi ngủ cũng phải vào hệ thống nhìn số tích phân, lúc tỉnh dậy cũng phải vào trong hệ thống ngắm số tích phân một lần nữa.

Từ sau lần giao dịch hạt giống lúa mạch trước đó, tiến sĩ D liền không xuất hiện nữa, Mãn Bảo chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong thôn, cuối cùng thở dài với đám chim đã quá mức nhạy bén.

Xem ra, chỉ có thể nhờ Chu Hổ ca giúp thôi.

Chu Hổ cũng quyết định trồng lúa mạch vụ đông, nhưng hắn chỉ trồng ít, chỉ đổi 40 cân hạt giống với nhà họ Chu, định trồng hai mẫu thôi.

Bây giờ nhà hắn chỉ có hắn là lao động chính, còn phải chăm sóc vợ con, cho nên toàn đi sớm về muộn, lúc Mãn Bảo chắp tay đi qua, liền thấy hắn đang xới phân, định phơi chúng nó một lúc rồi mang ra rải ngoài ruộng. Được‎ copy‎ tại‎ ++‎ trù????t‎ r????yện.Vn‎ ++

Đại Phúc cầm xẻng giúp đỡ bên cạnh, đầu đổ đầy mồ hôi.

Mãn Bảo như người lớn dạo bước tới đây, hỏi: "Chu Hổ ca, nhà huynh đã cày ruộng chưa ạ?"

Chu Hổ vừa xới phân vừa cười nói: "Vẫn chưa."

Mãn Bảo liền nói: "Muội bảo đại ca muội giúp huynh cày ruộng, rồi huynh giúp muội bắt mấy con chim sẻ được không?"

Mãn Bảo chỉ vào chim sẻ trên cây cách đó không xa, nói: "Mấy con này ấy ạ, muội muốn bắt sống, bắt nhiều một chút.."

Chu Hổ ngẩng đầu nhìn chim sẻ trên cây, cười nói: "Nếu Mãn Bảo muốn chơi chim, thì để khi nào ta bắt cho muội hai con là được."

"Hôm nay bắt luôn được không ạ, đúng lúc hôm nay mấy đại ca muội cũng đang cày ruộng, để muội bảo bọn họ nhân tiện cày cả ruộng nhà huynh luôn."

Chu Hổ sửng sốt, cho rằng bé nói đùa thôi, nhưng hiển Mãn Bảo không đùa.

Rất nhanh bé đã chạy ra ngoài ruộng.

Đám Chu đại lang đang cày ruộng, Mãn Bảo nói thẳng, Chu đại lang cũng đồng ý luôn.



Vốn dĩ bọn họ cũng định giúp rồi, giờ cũng chỉ là giúp sớm hơn thôi.

Cày ruộng cần có ít nhất một người kéo cày, một người đỡ cày, muốn đỡ tốn sức hơn thì làm giống như nhà họ Chu, để hai người kéo, một người đỡ.

Nhà Chu Hổ bây giờ chỉ có mỗi mình hắn, trừ khi hắn cầm cuốc cuốc hai mẫu đất này, nếu không vẫn phải nhờ người ta đến giúp đỡ.

Chờ đến khi Chu Hổ chạy ra ngoài ruộng, đám Chu đại lang đã mang cày xuống ruộng nhà Chu Hổ rồi, hắn có chút cảm động, lại hơi xấu hổ chạy lên đó đỡ cày, "Nhà các huynh còn chưa cày xong mà, sao có thể.."

"Ai dà, đệ khách sáo với chúng ta làm gì," Chu đại lang huých bờ vai của hắn, cười ha hả nói: "Nhà ta cày xong khoảnh này rồi, phải đổi chỗ khác, thuận tiện cày luôn mẫu ruộng này của đệ thôi mà."

Chu Hổ quyết định trồng hai khoảnh ruộng, khoảnh này có hơn một mẫu, còn một mảnh nhỏ hơn thì ở ngay bên cạnh nhà, gần hơn ở đây.

Chu Hổ nghe vậy, khụt khịt cái mũi đang lên men, cũng không từ chối nữa, mà tiến lên nhận dây kéo từ tay Chu nhị lang, nói: "Để đệ làm đi."

Chu nhị lang cười, cũng không kiên trì, để hắn lên đằng trước kéo lê với đại ca.

Chu tam lang đỡ lê, đi được ba lượt, Chu nhị lang và Chu tứ lang bước lên tiếp nhận.

Chu Hổ không muốn đổi người lắm, Chu đại lang bèn kéo hắn ra, "Nghỉ ngơi trước đã, gấp cái gì."

Chu Hổ liền yên lặng đi theo huynh đệ nhà họ Chu cùng nhau cày ruộng, ngày hôm sau cày xong nhà mình thì đi đến ruộng của nhà họ Chu tiếp tục cày.

Huynh đệ nhà họ Chu cũng yên lặng chấp nhận chuyện hai nhà cùng hợp tác.

Hình thức hợp tác như này ở trong thôn cũng không hiếm thấy, nhưng đa số đều là trong tình huống số người lao động của hai nhà tương đương nhau, số khoảnh ruộng cần canh tác cũng xấp xỉ, như vậy thì hiệu quả hợp tác của hai nhà sẽ cao hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Hiển nhiên nhà họ Chu và nhà Chu Hổ không tương xứng.

Nhưng nhà chịu thiệt là nhà họ Chu còn không nói gì, trong thôn càng sẽ không có ai nhắc đến chuyện này.

Thậm chí có không ít người còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nếu có nhà họ Chu hoàn toàn hỗ trợ, nhà bọn họ cũng không cần đến nhà Chu Hổ hỗ trợ nữa.

Nếu không cái này không chỉ là gánh nặng với bọn họ, mà cũng là gánh nặng với nhà Chu Hổ.

Lần nào đi hỗ trợ cũng phải ăn ít nhất một bữa cơm, bây giờ nhà Chu Hổ không dư dả gì, ăn thì ngại, không ăn cũng ngại.

Mấy lần Mãn Bảo định mở miệng hỏi chim sẻ của mình, nhưng thấy các ca ca và Chu Hổ đều mang vẻ mệt mỏi, bé đành chỉ tiếp tục im lặng, sau đó đưa vẻ mặt ưu sầu nhìn chim sẻ bay nhảy qua những nhánh cây, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi đâu mất.

Sớm biết vậy thì lúc trước đã không bắt chúng nó ác như vậy, bây giờ chúng nó cảnh giác quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.