Ta đã lớn rồi, không nên tin người khác dễ dàng như khi còn nhỏ tin lời phụ thân.
Nhưng đôi mắt hắn sáng quá, lời bật ra cũng chân thành quá.
Ngoài phụ mẫu, chưa từng ai khen ta như thế.
Người ngoài nói ta ngu dốt, bạn bè Yến Hằng cũng nói vậy.
Dù ta cố bao năm để trở nên “tươm tất”, vẫn chỉ là vết nhơ trong đời Yến Hằng.
“Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi ta là Phúc Ninh đi.”
A Quận ngẩn ra.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Họ ta vốn là Bùi, có một biểu tự, gọi là Cẩn Nguyên.”
Bùi Cẩn Nguyên.
Dưới ánh đèn đêm ấm áp quấn quyện, gương mặt ấy lại càng thêm đẹp.
Ôm chặt bộ y phục mới trong lòng, mắt ta cay cay:
“Cảm ơn ngươi, Cẩn Nguyên. Bao nhiêu năm đến kinh thành… hôm nay là ngày ta vui nhất.”
“Ta cũng vậy.”
Hắn cười, đuôi mắt cong cong, giọng nhẹ, động tác cũng dịu dàng.
Đốt ngón tay ấm áp lướt qua gò má ta, lúc ấy ta mới nhận ra trên mặt mình vẫn còn dấu lệ.
“Phúc Ninh mệt rồi phải không? Chờ ta ở đây, ta đi phía trước mua hai xiên kẹo hồ lô, lập tức quay lại tìm muội.”
Đầu thu trời rất đẹp, ta ngồi trong đình hóng gió.
Tìm được một vị tân tế ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, phụ mẫu ta ắt đều hài lòng.
Ta viết một phong thư nhà, giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh/4891161/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.