Bên tai truyền đến tiếng giễu cợt:
“Con nhỏ quê mùa từ nơi heo hút nào đến, sao sánh được với thiên kim nhà họ Lưu. Yến Hằng, đây thật sự là vị Thế t.ử phi mà mẫu thân ngươi chọn sao?”
Có người lập tức hùa theo:
“Nhìn nó kìa, bị trêu cũng chẳng biết phản ứng, chỉ biết khóc hu hu. Cả kim tỏa tổ truyền nhà các ngươi cũng bị nó làm dính nước mũi rồi, ha ha ha.”
“Dung mạo tuy không tệ, nhưng ngươi ngẫm xem, ngươi là Thế t.ử tương lai của phủ Tĩnh An Hầu, dẫn một đứa như thế ra ngoài sao mà ra thể thống gì?”
Ta ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt Yến Hằng đang cau chặt mày lại.
“Một chiếc kim tỏa thôi mà, nhà ta còn đầy. Tùy tiện thưởng nó thôi.”
Khi ấy ta còn quá nhỏ, không biết biểu cảm trên mặt hắn là ngượng ngập và nhục nhã.
Ta khóc đến chẳng nghe rõ gì, chỉ tưởng hắn đang bênh mình. Ta dang hai tay, muốn tìm một cái ôm an ủi nơi người mình tin tưởng.
Nhưng bè bạn hắn lại phá lên cười, làm mặt hắn đỏ bừng.
Đêm ấy hắn phất tay áo bỏ đi, ấm ức hỏi mẫu thân vì sao nhất định phải cưới con bé nhà quê ấy.
Hầu phu nhân thở dài, nói với hắn rằng một là danh tiếng, hai là tiền tài.
“Hôn ước đã định từ sớm, nếu con đơn phương hủy bỏ, sau này Phúc Ninh biết sống sao? Nhà họ Triệu làm sao không oán hận chúng ta? Hằng nhi, Hầu phủ nay đã chẳng bằng xưa; cha con kế thừa tước vị nhưng chẳng có thực quyền, chi tiêu trong nhà eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh/4891160/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.