Nếu người ta biết hắn thật sự định cưới một cô nương thô lậu như thế, đám bằng hữu này không biết sẽ cười nhạo hắn đến mức nào.
Ngặt nỗi Triệu Phúc Ninh lại là cái đứa to miệng: hắn đối tốt một phần, nàng liền khoe với người khác rằng hắn thương nàng mười phần.
Ban đầu hắn còn thấp thỏm giải thích với người khác rằng là nàng nói bậy.
Nhưng người ta ngăn lại, nói nàng mê nam nhân đến điên thì mới nói vậy.
Thiếu niên Yến Hằng mới thở phào một hơi.
May mà không ai tin.
Mừng là không ai tin.
Thế nhưng, chính cái cô nương từng thích hắn đến thế—Triệu Phúc Ninh, đã nhiều ngày rồi không đến tìm hắn.
Ngay cả tiết Khất Xảo năm nay, nàng cũng không có động tĩnh gì…
“Đúng là trò cười hiếm thấy.”
Yến Hằng khó chịu đẩy tay người đang khoác vai mình:
“Tất cả những gì nàng làm… chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thôi.”
07
“Đông Thi bắt chước Tây Thi…”
Ngực ta thoáng ê ẩm.
Cách một con sông nhỏ, ta vẫn nhìn thấy hàng mày của Yến Hằng đang cau chặt—
Giống hệt bao năm nay mỗi khi đối mặt với ta.
“Gặp phải loại nữ t.ử bám dai như thế, Yến Thế t.ử đúng là xui xẻo.”
“Sáng nay cha mẹ nàng ta đã rời kinh, bỏ lại nàng ta một mình ở đây, chẳng phải trông mong nàng bám được vào phủ Tĩnh An Hầu sao? Đúng là tính toán hay.”
“May mà A Hằng thông minh, chịu bảo nàng ta đi tranh ngôi vũ thủ. Con bé Triệu Phúc Ninh ấy thô lỗ như vậy, dù mấy năm nay ngươi dạy dỗ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-ninh/4891162/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.