Chương trước
Chương sau
Ngày lại trôi qua, Dương Tử Nghiên sốt ruột lo âu không thôi, từ lúc nàng và Thiên Nham lén lút vào thư phòng của Dương Thanh Giản, hắn bỗng chốc đề phòng nhiều hơn. Ban đêm thì ở lì trong thư phòng, Dương Tử Nghiên trăm phương ngàn kế cũng không làm hắn li xa thư phòng được.
Càng nghĩ đầu như muốn nổ tung ra, nàng liền gọi Tiểu Yên vào." Tiểu Yên chúng ta ra ngoài thành đi dạo thôi, ở đây ngột ngạt ta không thể chịu nổi nữa rồi!" Dương Tử Nghiên thở mạnh nói.
Nàng là người yêu thích sự tự do, đâu có lý nào mà suốt ngày cứ ở lỳ trong phòng không ra ngoài chứ. Như vậy chẳng khác nào một con sủng vật, bị giam cầm trong một chiếc lồng.
" Tiểu thư, người muốn ra ngoại thành liền sao? Vậy để nô tỳ chuẩn bị xe ngựa!" Tiểu Yên nghe xong liền gật đầu, nàng ta nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị xe.
Mọi thứ đã sắp xếp đầy đủ, Tiểu Yên đi vào phòng, nàng ấy giúp Dương Tử Nghiên thay y phục, trang điểm một chút, liền đưa nàng ra ngoài.
" Tiểu thư, hôm nay nguòi thật xinh đẹp!" Tiểu Yên mime cười khen ngợi nàng.
" Ngươi ấy, chỉ được cái dẻo miệng!" Dương Tử Nghiên gõ nhẹ vào trán nàng ta một cái đáp.
Đường đi ra ngoại thành khá là gập ghềnh, lại nhiều sỏi đá, Dương Tử Nghiên ngồi bên trong mà giằng xóc muốn mệnh, đầu nàng quay mòng mòng cả lên.
" Ta thật sự sai rồi! Này có khác gì đi ngược đãi bản thân đâu chứ?" Nàng nói mà như muốn khóc, vốn là đi thư giãn, nhưng cuối cùng lại còn mệt mỏi hơn.
Nàng còn đang đau khổ vì xe chạy dằng xóc, thì bên ngoài xe ngựa bỗng bất thình lình dừng lại. Dương Tử Nghiên vì không kịp phòng bị nên đầu va vào thành xe một cái thật mạnh, nàng đau đớn ôm đầu, chỉ là nàng còn chưa kịp lên tiếng mắng phu xe, thì ông ấy đã nói vọng vào.
" Nhị tiểu thư, chúng ta gặp thổ phỉ rồi!"
" Các ngươi mau giao tiền bạc, của cải ra đây!" Tên cầm đầu đám thổ phỉ, mặt mày bặm trợn, xấu xí quát lên.
" Tiểu Yên đưa hết ngân lượng cho bọn chúng đi, tính mạng của chúng ta quan trọng hơn!" Dương Tử Nghiên lập tức ra lệnh cho Tiểu Yên, giữ tính mạng lúc này là cần thiết, dù trong lòng nàng rất đau đớn.
Nhận mệnh lệnh, Tiểu Yên liền mang hết ngân lượng trong người đưa cho bọn chúng. Nhưng những kẻ tham lam vẫn chưa thấy đủ, bọn chúng nhìn Tiểu Yên bằng cặp mắt mang theo dục vọng, vô cùng thèm khát.
" Đại ca, nếu là nữ nhân có thể mang về để anh em được sung sướng không? Đã lâu rồi ở doanh trại chúng ta không có bóng dáng nữ nhân, chi bằng mang nàng ta về!" Một tên đeo bịt mắt lên tiếng nói với tên cầm đầu, gương mặt của hắn vô cùng khó coi.
" Đúng ha! Lâu rồi anh em chúng ta chưa được thưởng thức hương vị của nữ nhân, mau đem nàng ta về! Xem bên trong xe ngựa còn ai nữa không?" Tên cầm đầu gật đầu đồng ý, hắn lớn tiếng nói.
" Ngân lượng đã đưa cho các ngươi rồi, không được làm bậy nha!" Tiểu Yên hoảng hốt kêu lên.
" Ta đã làm thổ phỉ rồi, thì há còn gì khiến ta không dám làm đâu? Mỹ nữ, đến giúp vui cho bọn ta đi!" Kẻ chột mắt có hàm răng vẩu đê tiện nói, hắn tiến lại gần Tiểu Yên.
Phu xe không thể ngồi yên, hắn đứng lên ngăn cản tên chột mắt, nhìn Tiểu Yên hét lên.
" Mau đưa nhị tiểu thư rời khỏi đây, ta sẽ cản chúng lại!"
Tiểu Yên không nghĩ được nhiều, vội nắm lấy tay Dương Tử Nghiên bỏ chạy. Tên chột mắt không có một chút nhân tính, hắn một đao giết chết phu xe.
" Để ta xem, các ngươi chạy được bao xa!"
"Hahahaha!" Nói xong cả bọn phá lên cười ha hả.
Dương Tử Nghiên cùng Tiểu Yên chạy nhanh, cả hai không dám quay đầu lại, nàng càng thấy có lỗi với phu xe, đã hi sinh tính mạng vì nàng. Không biết chạy bao lâu, chân của Dương Tử Nghiên bắt đầu cảm thấy đau đớn, rồi nàng vấp phải tảng đá ngã nhào về phía trước.
" Ah!" Nàng sợ hãi kêu lên.
Tiểu Yên cũng bị kéo theo, hai người ngã lăn long lóc dưới đất. Lúc này tên thổ phỉ cũng đuổi tới, hắn nhìn Dương Tử Nghiên bằng đôi mắt dục vọng.
" Mau chạy cho gia ngươi xem nào? Tiện nhân ngươi làm ta mất khá nhiều sức lực, ngoan ngoãn về hầu hạ ta, thì may ra ta giữ mạng sống của ngươi lại!" Hắn hất hàm nhìn nàng nói.
" Ta thà chết, cũng không theo tên xấu xí đến xúc phạm người nhìn như ngươi! Thật kinh tởm!" Dương Tử Nghiên chỉ mặt hắn mắng.
Trong lòng nàng cũng tức giận chửi thầm." Cmn, không biết ta đã làm gì, mà ông trời cứ bắt ta phải đối mặt với tình cảnh chết người thế này!"
" Tiện nhân, cho ngươi mặt mũi không muốn, để xem gia ta có xé rách cái miệng của ngươi không?" Nghe Dương Tử Nghiên mắng, hắn nổi trận lôi đình, cầm đao chạy đến.
Chỉ tiếc là chưa làm được gì, đã bị Dương Tử Nghiên dùng đất cát ném vào mặt, sau đó nàng lại đá mạnh vào bụng hắn. Trong lúc hắn đang quằn quại, nàng lôi Tiểu Yên dậy, hai người lại tiếp tục chạy.
Đã chạy khá xa rồi, hai người cũng không còn sức mà chạy nữa, Dương Tử Nghiên mệt nhoài ngồi bệt xuống đất thở dốc. Lúc này, đám thổ phỉ vẫn chưa buông tha, chúng lại đuổi đến nơi. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Dương Tử Nghiên lồm cồm bò dậy, vừa đứng lên, đầu đã va trúng ai đó ở trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.