Chương trước
Chương sau
Mắt thấy Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê đã chặt đứt khí và chết thẳng cẳng. Mạc Túc đứng dây, bình tĩnh sửa sang lại vạt áo vì cọ xát mà trở nên nhăn nhó khó coi. Xong việc, nàng mới lạnh lùng mà nói:

“Hai người bọn họ đã đền tội, chúng ta đi thôi!”

Nhưng Đế Mặc Thần lại đột nhiên ra tiếng:

“A Túc! Đợi ta một chút!”

Mạc Túc khẽ nhướn mày, cười trêu chọc:

“Sao? Đừng nói với ta là ngươi luyến tiếc nàng! Muốn nhìn mặt giai nhân lần cuối hả?”

Đế Mặc Thần nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt đầy u oán, biểu tình bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói:

“Không phải!”

Hắn không nhiều lời nữa, mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh cho người bên cạnh thấy, hắn sẽ không ban phát sự thương xót cho kẻ dư thừa.

Một đoàn ngọn lửa cam hồng cực nóng từ lòng bàn tay hắn bay ra và bao quanh thi thể của Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê.

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, chẳng mấy chốc mà hai cỗ thi thể đã biến thành hai giá xương khô. Chỉ cần một ngọn gió thổi qua thì khung xương ấy sẽ tan tác rã rời, muốn ghép hình cũng tìm không ra linh kiện để mà ghép trở lại.

Mạc Túc hơi ngạc nhiên vì hành động này của Đế Mặc Thần, nàng tò mò hỏi:

“Bọn họ đều đã chết đến không thể lại chết, vì sao ngươi còn phải làm như vậy!?”

Mạc Túc không phải thánh mẫu, chưa bao giờ có suy nghĩ người chết vì đại mà nhân nhượng cho kẻ thù. Nàng đã xác chết Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê đều chết thấu, bởi vì nàng dùng dị năng không gian nghiền ép, mai một linh hồn của cả hai, bọn họ không có khả năng còn sống sót được. Bởi vậy nàng cảm thấy Đế Mặc Thần làm vậy có chút dư thừa.



Bị lão bà của mình nghi ngờ, Đế Mặc Thần cũng không giận, hắn mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:

“A Túc có điều không biết, Mộ Dung Càn không chỉ là một kẻ cờ bạc điên cuồng, mà còn là một con hồ ly gian manh, xảo quyệt khôn khéo. Vì mục đích thống trị đại lục mà chuyện gì hắn cũng dám làm ra tới. Hắn có thói quen đặt trứng gà ở nhiều cái rổ khác nhau, không buông tha cho bất kỳ một quân cờ có giá trị lợi dụng nào - kể cả nhi tử ruột thịt của hắn.

Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê từng ký kết Đồng Tâm Khế, sinh thời dựa vào tinh huyết của bọn họ là có thể khởi động Huyết Tế Trận. Ai biết Mộ Dung Càn có thể lợi dụng thi thể của hai người để làm gì nữa. Cho nên, đốt sạch thi thể mới là biện pháp duy nhất vĩnh tuyệt hậu hoạn, không có nỗi lo về sau.

Hơn nữa, Phượng Hoàng Hoả còn được gọi là Ngọn Lửa Niết Bàn, nếu hai người kia có dụng tâm giả chết hoặc để lại thủ đoạn gì ở phía sau thì ta cũng sẽ có điều phát hiện”

Nghe hắn nói vậy, Mạc Túc bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:

“Suy xét chu đáo, tỉ mỉ cẩn thận, ra tay quyết đoán. Ngươi thật lợi hại! Ta cư nhiên không nghĩ ra chi tiết này, suýt chút nữa thì bỏ sót!”

Đế Mặc Thần cầm lấy ngón tay cái của Mạc Túc, bàn tay to rộng của hắn len lỗi vào các kẽ tay của nàng, cùng nàng mười ngón đan xen. Sau đó hắn mới cười nói:

“A Túc không cần tự coi nhẹ mình, sự thông minh, lý trí và quyết đoán của ngươi, có đôi khi ngay cả ta cũng tự thấy không bằng.

Sở dĩ A Túc không nghĩ tới, là vì ngươi không hoàn toàn hiểu rõ địch nhân. Mà ta đâu, ta lăn lê bò lết ở dưới tầm kiểm soát của Mộ Dung Càn, cẩn thận cầu sinh gần mười năm. Cho nên ta mới hiểu rõ hắn là một người như thế nào!”

Đế Mặc Thần từng kể cho nàng nghe đoạn chuyện cũ này, khi ấy hắn mới bao nhiêu tuổi đâu?

Mới bảy tám tuổi mà đã gặp phải tình cảnh gia đình ly tán, bị thân nhân đuổi giết. May mắn sống sót đến trời xa đất lạ thì lại bị kẻ rắp tâm bất lương âm thầm lợi dụng, tính kế.

Còn may mà hắn thông minh, biết che giấu chính mình, hơn nữa lợi dụng tài nguyên của địch nhân trợ hắn trở nên cường đại hơn.

Mạc Túc đau lòng vì những tao ngộ mà hắn gặp phải ở thời niên thiếu. Nhưng hiện tại có nàng, nàng nhất định sẽ không cho phép những chuyện bất hạnh đó lại xảy ra với hắn một lần nữa.



Nàng hơi mỉm cười an ủi hắn:

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, quá khứ đều đã đi qua!”

Đế Mặc Thần nắm tay nàng, ánh mắt ôn nhu mà nói:

“Ừ! Hiện tại ta có A Túc, có tiểu Long, tiểu Hồng. Mà không phải một mình chiến đấu hăng hái như trước nữa”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, đồng thời nắm tay rời khỏi địa lao âm u này.

Phong hộ pháp đang đứng ở bên ngoài, thấy hai người ra tới thì hơi khom người, rồi nói:

“Chủ tử, phu nhân! Người của Âu Dương gia tộc đến rồi, nhưng Âu Dương Nhược Lan không chịu theo bọn họ đi trở về. Cho nên gia chủ Âu Dương Phong thỉnh cầu thấy ngài và phu nhân một mặt”

Đế Mặc Thần không vội trả lời, mà nhìn thoáng qua Mạc Túc và hỏi ý kiến:

“A Túc, thấy không?”

Mạc Túc chỉ suy tư một lát rồi cười nói:

"Thấy! Đương nhiên là phải thấy chứ! Chúng ta tốn công sức, nhân lực cứu Âu Dương Nhược Lan thoát khỏi nguy hiểm. Bọn họ không có gì tỏ vẻ thì chẳng phải là quá keo kiệt hay sao?”

Đế Mặc Thần hiểu ý nàng, hắn bật cười vì hiếm khi thấy nàng tỏ vẻ nghịch ngợm như vậy.

Hắn gật đầu, nói với ngữ điệu sủng nịch:

“Đi! Chúng ta đi tể bọn họ một phen!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.