Mắt thấy Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê đã chặt đứt khí và chết thẳng cẳng. Mạc Túc đứng dây, bình tĩnh sửa sang lại vạt áo vì cọ xát mà trở nên nhăn nhó khó coi. Xong việc, nàng mới lạnh lùng mà nói:
“Hai người bọn họ đã đền tội, chúng ta đi thôi!”
Nhưng Đế Mặc Thần lại đột nhiên ra tiếng:
“A Túc! Đợi ta một chút!”
Mạc Túc khẽ nhướn mày, cười trêu chọc:
“Sao? Đừng nói với ta là ngươi luyến tiếc nàng! Muốn nhìn mặt giai nhân lần cuối hả?”
Đế Mặc Thần nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt đầy u oán, biểu tình bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói:
“Không phải!”
Hắn không nhiều lời nữa, mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh cho người bên cạnh thấy, hắn sẽ không ban phát sự thương xót cho kẻ dư thừa.
Một đoàn ngọn lửa cam hồng cực nóng từ lòng bàn tay hắn bay ra và bao quanh thi thể của Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê.
Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, chẳng mấy chốc mà hai cỗ thi thể đã biến thành hai giá xương khô. Chỉ cần một ngọn gió thổi qua thì khung xương ấy sẽ tan tác rã rời, muốn ghép hình cũng tìm không ra linh kiện để mà ghép trở lại.
Mạc Túc hơi ngạc nhiên vì hành động này của Đế Mặc Thần, nàng tò mò hỏi:
“Bọn họ đều đã chết đến không thể lại chết, vì sao ngươi còn phải làm như vậy!?”
Mạc Túc không phải thánh mẫu, chưa bao giờ có suy nghĩ người chết vì đại mà nhân nhượng cho kẻ thù. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/3647108/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.