Chỉ một lát sau đó, Mộ Dung Âm y hệt như một con gà đã rút hết lông tóc, bị Phong hộ pháp dùng một tay nắm lấy cổ áo và lôi xềnh xệch đến nơi này. Đặc biệt hơn hết là khoé miệng của hắn còn dính một tầng vệt nước, và gương mặt thì ửng đỏ một cách bất thường.
Thật trùng hợp, Mộ Linh Khê cũng bị tra tấn mệt mỏi nên tạm thời ngất đi, không còn hơi sức đâu mà la hét, đay nghiến và nguyền rủa Mạc Túc nữa.
Mạc Túc liếc mắt nhìn Mộ Dung Âm một cái, rồi nói với Phong hộ pháp:
“Ném hắn vào trong nhà giam cùng với Mộ Linh Khê đi!”
Phong hộ pháp biết chủ tử muốn làm gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua hình dung chật vật của Mộ Linh Khê, hơi nghi hoặc:
“Phu nhân, có cần sửa sang lại hình tượng cho nàng hay không? Để thế này, Mộ Dung Âm sợ là nhấc không nổi hứng thú!”
Với bộ dạng rách nát bất kham này của Mộ Linh Khê, đừng nói là đưa cho Mộ Dung Âm, chỉ sợ đứng trước mặt một con cẩu thì nó cũng không có hứng mà cắn một cái.
Mạc Túc ngước mắt nhìn thoáng qua, ngầm đồng ý cái xưng hô mà Phong hộ pháp gọi nàng. Sau đó cười lạnh nói:
“Không cần sửa sang, nàng không xứng! Huống chi ngươi cũng đã hạ thuốc cho Mộ Dung Âm rồi, cần gì phải quan tâm hắn tỉnh táo hay u mê nữa. Hiện tại cho dù dưới thân hắn là một con heo cái thì hắn cũng dám làm. Ngươi tin hay không?”
Phong hộ pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/3538676/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.