Chương trước
Chương sau
Toà kiến trúc này từng là địa bàn chính của Ma Điện, cho nên diện tích cực kỳ rộng lớn, phòng ốc nhiều đếm không xuể. Nhưng trải qua một hồi ác chiến, Ma Điện đã hoàn toàn bị hủy hoại, phòng ốc sụp đổ hơn phân nửa. Một nửa còn lại, thuộc hạ của Đế Mặc Thần và Mạc Túc tạm thời trưng dụng để dàn xếp cho bọn nhỏ ở lại chờ thân nhân đến nhận về.

Mà Càn Thanh Cung lại trở thành nơi tiếp đãi khách nhân, để đám thuộc hạ cùng khách nhân bàn giao công việc tương quan kế tiếp.

Lúc này, trong cung điện nguy nga đồ sộ ấy, có một đám người đang ngồi trên ghế chờ đợi, nhưng biểu tình của bọn họ đều không được tốt lắm.

Ngồi ở giữa là một người nam nhân khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, hắn mặc trên người trường bào màu huyền sắc, đầu đội ngọc quan. Ngũ quan tuấn tú ngời ngời, cặp mắt có thần lại sắc bén, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng khí độ hiên ngang, uy phong không giống bình thường.

Người này chính là vị gia chủ tuổi trẻ nhất trong thập đại gia tộc - Âu Dương Phong.

Mà bên phải của hắn lúc này, ngồi một người nữ nhân mặc váy trắng, đầu đội trâm hoa, ung dung cao quý. Tuy rằng dung mạo của nữ nhân rất đẹp, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, và biểu tình đôi khi trở nên khắc nghiệt lại hoàn toàn phá hủy vẻ đẹp vốn có đó.

Nữ nhân này chính là phu nhân chính thức của Âu Dương Phong. Và cũng là hòn ngọc quý giá trên tay của gia tộc Hách Liên - Hách Liên Nhã.

Bên trái của Âu Dương Phong, ngồi một vị lão giả với râu tóc bạc phơ, ánh mắt của hắn đôi khi loé qua tia chột dạ, nhân lúc Âu Dương Phong không để ý, hắn trộm nhìn qua Hách Liên Nhã, cảnh cáo nàng nhất định phải duy trì hình ảnh của một người từ mẫu.

Đại trưởng lão và Hách Liên Nhã ở trong tối thống nhất khẩu cung. Âu Dương Phong không rảnh để ý tới hai người, mà biểu tình của hắn đầy khó chịu nhìn đám người huấn luyện có tổ ở phía đối diện.

Lần đầu tiên, Âu Dương Phong phát hiện quyền uy của Âu Dương gia tộc đã bị khiêu khích. Cho dù phía sau hắn đứng vô số thị vệ, bức cách trông rất oai phong, hù người.

Nhưng đám người đối diện lại hoàn toàn làm lơ, không đem hắn để ở trong mắt.

Hắn nỗ lực kiềm chế sự tức giận, nhưng ngữ điệu lại mang chút phẫn nộ mà nói:

“Ta tới đón nữ nhi của ta về nhà! Sao các ngươi lại một mực ngăn đón? Các ngươi quá ngang ngược vô lý!”

Mạc Cửu khoanh tay đứng ở đối diện, khoé miệng mỉm cười như một con tiểu diện hổ, giọng điệu tức chết người không đền mạng mà nói:

“Âu Dương gia chủ! Ngươi nói chúng ta ngang ngược vô lý là không đúng rồi? Chúng ta chỉ làm theo nguyên tắc đã định ra, bất kể là ai thì đều phải thực hiện. Chúng ta cực cực khổ khổ cứu hài tử ra, trước tiên cần phải suy xét đến tâm lý của hài tử nữa chứ. Hài tử không muốn gặp các ngươi, vậy chứng tỏ các ngươi không phải người mà nàng tin tưởng dựa vào. Nàng mới được cứu ra từ ổ sói, lỡ đi theo các ngươi trở về rồi lại nhập hang hổ thì sao?



Ma Điện bắt cóc hài tử đều là những đứa trẻ bơ vơ không cha không mẹ, hoặc không được sủng ái. Thực xin lỗi ta không hiểu, lệnh thiên kim là tiểu thư đài các sống trong nhung lụa, không nói nha hoàn tôi tớ vờn quanh, nhưng ít nhất cũng sẽ có thị vệ đi theo bảo hộ mới không đoạ uy danh hiển hách của đại gia tộc bậc nhất trên đại lục. Nếu như vậy, thì sao Ma Điện còn sẽ đắc thủ được mà bắt đi thiên kim của quý phủ?

Mà giả sử lệnh thiên kim xui xẻo bị bắt đi đi, chẳng lẽ cả Âu Dương gia tộc không có người nào hay biết? Đợi đến khi chúng ta cứu người xong rồi, các ngươi mới khoan thai đến muộn, không có một câu cảm ơn, không có chút gì tỏ vẻ. Thậm chí còn phô trương bộ mặt lão tử là lớn nhất, muốn gặp ai là gặp, muốn dắt người đi là dắt, các ngươi cho rằng mình là ai?”

Xoach!

Đám thị vệ sau lưng Âu Dương Phong đồng thời rút kiếm chĩa vào người Mạc Cửu, sát khí chạm vào là nổ ngay.

Ngay cả Đại trưởng lão đều tức giận đến vỗ bàn, chỉ vào mặt Mạc Cửu mà nói:

“Tiểu tử ngông cuồng, ngươi rõ ràng biết chúng ta là ai, thế mà còn dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện. Ngươi không sợ chết sao?”

Mạc Cửu nhìn đám người giương cung bạt kiếm ở đối diện, hắn khẽ mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt. Sau đó, hắn khẽ vỗ tay ba tiếng, nói bằng giọng ngả ngớn:

“Nóng tính như vậy sao!? Muốn đánh nhau à... chậc... luận về việc đánh nhau. Viêm Tinh Thành chúng ta còn chưa có thua quá ai đâu!”

Tiếng nói của Mạc Cửu vừa dứt, thì bốn phương tám hướng vụt ra mười mấy người, bọn họ đồng thời đem họng súng đen ngòm, nhắm ngay đám người của Âu Dương gia tộc.

Âu Dương Phong chợt đứng phắt dậy, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi, hắn nhìn chằm chằm Mạc Cửu, gắn giọng hỏi:

“Các ngươi là Ưng Vệ của Viêm Tinh Thành?”

Tuy rằng Viêm Tinh Thành chỉ mới xuất hiện trên đại lục có mấy năm, nhưng lực lượng lại hùng hậu vô cùng. Thập đại gia tộc của bọn họ từng ra mặt mượn sức, hoặc đe doạ uy hiếp, nhưng mỗi lần đều tổn thất mà về. Dần dà, mấy đại gia tộc bọn họ đều ăn ý mà làm lơ Viêm Tinh Thành, thậm chí khởi danh hiệu cho nơi đó là “Thành trì điên cuồng”.

Bởi vì Viêm Tinh Thành liên tiếp sản xuất ra các loại vũ khí tối tân, mỗi người của Viêm Tinh Thành không những điên rồ mà còn bạo lực. Chỉ cần ai đến xâm phạm, bọn họ đều sẽ đem đối thủ tạc đến nát nhừ.

Ma Điện khi nào thì cùng Viêm Tinh Thành kết oán? Hơn nữa người của Viêm Tinh Thành còn bưng cả hang ổ của Ma Điện, vậy mà Thập đại gia tộc bọn họ lại không ai nghe được tiếng gió nào?

Chuyện này hợp lý sao!?



Mạc Cửu thản nhiên mà thừa nhận:

“Đúng vậy!”

Âu Dương Phong híp mắt nhìn Mạc Cửu một hồi, thái độ hoà hoãn một chút, ngữ điệu thăm dò mà hỏi:

“Tai nghe vì hư, mắt thấy vì thật. Viêm Tinh Thành quả nhiên danh bất hư truyền! Lặng yên không một tiếng động mà đã nhổ rút toàn bộ thế lực của Ma Điện, quá khiến người ta bất ngờ! Chỉ là không biết giữa hai bên có thù oán gì mà lại khiến các ngươi đuổi tận giết tuyệt như vậy?”

Mạc Cửu vì kinh sợ Âu Dương gia tộc, hoàn toàn không giấu diếm, ý cười trên mặt càng nở rộ, nhưng lời nói lại kẹp dao giấu kiếm:

“Các ngươi biết tác phong của Viêm Tinh Thành chúng ta xưa nay bênh vực người mình. Chúng ta vốn cùng Ma Điện nước sông không phạm nước giếng, ai biết bọn họ duỗi tay quá dài, bắt đi tiểu chủ tử của nhà chúng ta”

Nói đoạn, Mạc Cửu hơi nhún vai cảm thán:

“Tiểu chủ tử là bảo bối của thành chủ, Ma Điện lại bắt đi còn nhẫn tâm tra tấn. Thành chủ tức giận rồi, cho nên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Tiểu chủ tử?

Thành chủ Viêm Tinh Thành đã kết hôn? Hơn nữa còn có người thừa kế?

Sắc mặt của Âu Dương Phong hơi giật mình, biểu tình của Hách Liên Nhã lại hơi kiêu căng không cho là đúng. Chỉ có vẻ mặt của Đại trưởng lão là phút chốc biến đổi, hắn có một dự cảm chẳng lành.

Tiểu chủ tử, Viêm Tinh Thành?

Nếu nói lần trước ở học viện Tinh Huyền, người có quan hệ tốt nhất với Âu Dương Nhược Lan thì cũng chỉ có...

Âu Dương Nhược Lan còn vì vậy mà từng phản kháng, chống lại Âu Dương Nhớ Nhi.

Không thể nào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.