Trong phút giây mơ hồ Bối Lạc Lạc cuối cùng cũng cảnh giác được bản thân sắp bị rơi vào miệng cọp, cô nhanh trí dùng chân đạp ngã anh, vì hành động quá bất ngờ cộng thêm chút thô bạo mạnh mẽ nên Từ Lục Ngạn đã thành công mông tiếp đất.
Cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được đó chính là đau!
Mặc dù rất đau nhưng Từ Lục Ngạn không hề trách cô, anh biết đó chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi, huống hồ bản thân anh cũng không muốn nặng lời với Bối Lạc Lạc, trong ba mươi sáu kế anh đành tự thêm kế thứ ba mươi bẩy 'giả vờ kế'.
Bối Lạc Lạc còn định tẩu thoát thì một giọng nói thảm thương vang lên: "Úi, đau quá đi mất, chắc là gãy xương rồi!"
Hả? Gãy xương sao? Chỉ là đạp 'nhẹ' một cái thôi mà không đến nỗi gãy xương thật ấy chứ?
Mặc dù là sát thủ nhưng trong thâm tâm lại có tấm lòng bao dung thượng hạng, tay đã chạm vào khóa cửa liền rụt về, quay lại xem tình hình của Từ Lục Ngạn như thế nào, cô từ từ đỡ anh ngồi lên giường, ra sức hỏi han: "Có sao không?"
Từ Lục Ngạn thấy cô còn có chút lương tâm lòng trẩy lên nỗi vui sướng, tiếp tục giả vờ lừa gạt bạch thỏ ngây thơ: "Có, dưới mông hình như là bị gãy xương rồi."
Miệng nói lố bịch cộng thêm gương mặt cũng phối hợp cùng, bày ra mức độ đau đớn tựa như đã lên đến level max. Bối Lạc Lạc đột nhiên ngây ngốc: "Mông có xương sao?"
Ha! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644637/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.