Tâm trí của Từ Lục Ngạn lúc này gần như bị thúc giục, đến cả đôi tay cũng không chủ được thái mái đưa lên, sờ nhẹ nơi đẩy đà tròn trịa kia.
"Á, biến thái."
Bối Lạc Lạc giật thót người hét lớn, cô muốn đẩy anh ra nhưng Từ Lục Ngạn sớm đã giữ chặt tay cô trên chóp đầu rồi.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi để thuộc hạ của tôi nghe thì không hay đâu." Ngón tay của anh đặt lên miệng cô ra hiệu hãy im lặng, ánh mắt đục ngầu nhìn cô gái dưới thân mình.
Bối Lạc Lạc chật vật: "Xin anh đừng làm vậy."
Thấy cô sợ hãi như vậy mà anh thấy xót, bản thân muốn giữ cô cho riêng mình, muốn cô chỉ là của anh, nhưng mà trông cô khổ sở thế kia anh làm sao ra tay cho đành. Cùng lúc đó, đột nhiên cơ thể của anh trở nên vô cùng kì lạ, toàn thân nóng ran, biểu hiện này hình như đã trúng xuân dược.
Chết tiệt! Một người như anh lại hai lần trúng xuân dược. Đáng trách, ba của anh lại làm ra chuyện này, có thể biết anh sẽ chối bỏ cuộc hôn nhân thương nghiệp kia nên mới muốn đẩy anh và Bạch Như Tuyết 'dây dưa' với nhau, cũng may anh sớm đã về nhà. Điều đáng nói xuân dược lại phát tán ngay vào lúc này, mồ hôi trên trán anh tuôn ra như suối, hơi thở dần trở nên dồn dập. Anh cắn môi đến chảy máu: "Em đi đi trước khi tôi mất kiểm soát."
Đối với Bối Lạc Lạc mà nói cô cũng hiểu được anh đã bị trúng xuân dược. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644635/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.