Từ Lục Ngạn thấy cô ngoan ngoãn đi vào chầm chậm đóng cửa lại. Tiện thể đi lấy một cái khăn đưa cho cô còn nói: "Lau khô đi để cảm lạnh thì không tốt đâu."
Nhận thấy ý tốt của Từ Lục Ngạn tuy nhiên cô lấy làm hoài nghi, ánh mắt đờ đẫn có phần khó chịu: "Anh biết tôi sẽ đến liền nhốt tôi bên ngoài, bây giờ lại giả vờ giả vịt cho tôi vào trong nấp mưa, rốt cuộc anh đang có dự tính gì mờ ám đúng không?"
Bất thình lình Bối Lạc Lạc giật cái khăn rồi nhanh tay quấn khăn ngang người, khi cô nhìn thấy ánh nhìn từ đôi mắt của anh đang hướng vào nơi vòng một.
Biến thái!
Thấy hành động nhanh tay lẹ chân của cô làm Từ Lục Ngạn phì cười, châm chọc vài câu: "Tôi không nghĩ một sát thủ nổi tiếng tàn ác như cô cũng biết sợ đó. Nếu tôi đem thông tin này nói với tất cả mọi người hẳn là kịch tính lắm đây."
Đột nhiên bị anh đe dọa cô bật người đứng dậy, trừng mắt táo tợn, quát tháo: "Nếu anh dám nói nửa lời tôi liền cho anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn."
"Tôi nhớ không lầm thì lần trước cô cũng nói với tôi như vậy, không biết cô còn nhớ câu trả lời của tôi là gì không nhỉ?" Từ Lục Ngạn nghiêng đầu gặn hỏi. Trong đáy mắt có vài tia bỡn cợt.
Bối Lạc Lạc thẹn thùng lùi chân, cảm giác được sự nguy hiểm đang lan tỏa từ người đàn ông trước mặt. Anh hỏi cô còn nhớ câu trả lời không? Tất nhiên là nhớ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644639/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.