Ngọc Tranh hổ thẹn vì bị crush của mình từ chối bảo vệ. Khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ, chớp mắt nhìn cô: "Hừ! Xem như hôm nay cô may mắn đó, tôi tạm tha cho cô."
Bối Lạc Lạc thản nhiên, có đôi chút buồn cười trước lời cảnh cáo của người nhút nhát: "Cần gì tha cho tôi, trực tiếp lên đi. Tôi đang chờ đây."
"Cô... cô... cô."
Đúng lúc anh hai của Ngọc Tranh đi đến, Ngọc Thụy sau khi xã hết 'nỗi buồn bên dưới' liền trở nên thoải mái vô cùng. Thái độ hống hách tựa như đứa em gái của mình, phải nói là anh em một giống y hệt nhau: "Tôi quay lại rồi đây."
Bối Lạc Lạc được dịp cợt nhả: "Ơ... tôi tưởng là anh chạy không kịp chứ."
"Mày..."
Ngọc Thụy tức giận, nhào đến muốn túm lấy tóc của cô. Mà hắn ta không biết muốn chạm vào một sợi tóc của cô tưởng dễ lắm ư? Bối Lạc Lạc giơ chân, một cước đạp thẳng vào hạ bộ của hắn khiến Ngọc Thụy gần như không trở tay kịp mà ngã ra đằng sau, bờ mông thành công tiếp đất. Hạ bộ đau đớn theo bản năng đưa tay ôm lấy, gào thét: "Đau... đau ... quá!"
Ngọc Tranh thấy anh bị hạ bệ nhanh như vậy, mặc kệ đang bị thương vẫn nhào đến chỗ cô để trả đũa giúp anh của mình. Chỉ tiếc là, hai anh em bị cô hạ gục trong vòng một nốt nhạc, cho dù cô đang mang thai thì sao, thân thủ vẫn không bị giảm bớt đáng kể. Cô cảm thấy còn mạnh mẽ hơn lúc trước gấp bội. Bối Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644470/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.