Dứt câu Bối Lạc Lạc bỏ ra ngoài lần nữa, cô không muốn trở về căn phòng bốn góc đều là tường, tựa như đang giam cầm lấy cảm xúc của mình.
Mỹ Tiểu Yên nhìn thấy Khắc Yên Mỹ buồn bã, không tránh khỏi buồn theo. Cô nàng đến gần vuốt xe xoa dịu Khắc Yên Mỹ bằng lời lẽ ôn hòa nhất: "Đừng buồn, em cứ làm những gì mà em muốn, yêu những người em thích. Lạc Lạc khắt khe như vậy vì sợ em gặp người không tốt, nhưng mà chị thấy Tiểu Ân rất tốt. Em tự tin lên, đến với tình yêu của mình."
"Còn chị Lạc Lạc..."
Khắc Yên Mỹ vừa muốn quen Tạ Tiểu Ân, nhưng mà việc đó sẽ làm cô giận mình. Tính đi tính lại vẫn không biết nên phải làm gì mới đúng. Mỹ Tiểu Yên dõng dạc nói: "Về phía Lạc Lạc cứ để chị giải quyết, chị sẽ khuyên cậu ấy. Còn em cứ việc yêu đi, đừng sợ gì cả."
Mỹ Tiểu Yên đối với những việc tình cảm của người khác thì tựa như là hiểu biết rất sâu sắc. Khuyên nhũ tận tình, và tìm cách giải quyết thích đáng. Còn riêng về chuyện tình của bản thân căn bản không biết làm gì, chỉ biết né tránh và gạt bỏ. Thậm chí còn không để đối phương được thổ lộ câu nào đã đuổi khéo người ta đi. Chỉ có Tác Thổ Lai là mặt dày vô liêm sỉ cứ bám víu lấy cô nàng, mấy hôm nay chắc do bận nên không thấy đâu cả. Chợt nhiên Mỹ Tiểu Yên lại nhớ đến hình bóng của hắn, cô nàng khẽ đánh vào đầu mình vì suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644471/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.