Giữa buổi tiệc, Bối Lạc Lạc cảm thấy trong sảnh tiệc quá bí bách, muốn ra ngoài hóng gió nên liền rời đi một chút. Bách Hoàng An nhìn thấy cô rời đi liền nối gót theo sau.
Tại sảnh tiệc vừa nãy, sau khi công bố thân phận của Bối Lạc Lạc, không ít người đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội muốn làm thân với cô. Bữa tiệc hôm nay tụ họp toàn những người có tiếng trong thành phố, chuyện thân phận này của Bối Lạc Lạc chưa đến nửa ngày sẽ lan truyền hết trong ngoài. Cũng tức là nói, địa vị của cô ở Ngọc Gia sẽ càng củng cố hơn thế.
Bách Hoàng An ngầm nhận ra được sự thay đổi từ trong ánh mắt của mọi người. Cũng vì thế mà lo sợ sự thay đổi này sẽ tác động mạnh mẽ đến tương lai của chính bản thân mình. So với cô, huyết mạch rõ ràng, thì hắn ta chỉ là một kẻ ngoại lai. Sợ rằng sau này ở Ngọc Gia sẽ không còn đất cho hắn nữa.
Bối Lạc Lạc nhận ra có người đi theo mình, không nghĩ cũng biết là ai. Mấy kẻ này, sao phiền phức thế không biết. Hổ không gầm lại tưởng cô là mèo kitty chắc.
Bối Lạc Lạc dừng chân, quay đầu lại.
“Bách Hoàng An, anh đi theo tôi lâu như vậy là muốn làm cái gì hả?”
Bách Hoàng An từ trong góc bước ra, bước đến trước mặt cô. Nét mặt có chút không biết nên làm thế nào nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười thân thiện, che đi vẻ hốt hoảng ban đầu.
“Lạc Nhi, anh chỉ là quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644441/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.