Bối Lạc Lạc đi dọc hành lang, tâm trạng sau khi cảnh cáo Bách Hoàng An kia thật sự vui vẻ muôn phần.
Phía trước vang lên tiếng giày da, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt. Bối Lạc Lạc dừng bước chân, nét tươi cười thoáng chốc liền bị dập tắt.
“Bối Lạc Lạc tiểu thư, lâu lắm không gặp.”
Từ Lục Ngạn bước đến trước mặt cô, tông giọng trầm vẫn quen thuộc như vậy. Cảm giác trong tim nhói lên một cái. Từ lần tạm biệt lần trước cho đến giờ vẫn chưa thực sự chạm mặt nhau một cách chính thức giống thế này. Nếu có, cũng chỉ là lướt qua nhau, chưa từng dừng lại nói một câu nào với đối phương.
Đứng trước người đàn ông này, Bối Lạc Lạc phải thừa nhận bản thân lại trở nên yếu kém đến đáng thương. Cô không thể nhìn thấu được bên trong anh đang suy nghĩ cái gì, mà hình như anh lại có thể nhìn thấy rõ tất cả những gì cô đang suy nghĩ. Sự tự tin lớn lao của cô cũng không có ý nghĩa khi đứng trước mặt người đàn ông này.
Bối Lạc Lạc tự hỏi, một người giống như Từ Lục Ngạn, ai sẽ có thể làm anh ta run sợ được cơ chứ?
Nhưng những chuyện đó hiện tại đều không quan trọng nữa, giờ đây giữa hai người cũng không còn gì nữa rồi. Bối Lạc Lạc không phải kiểu người thích dây dưa vô ích, cái gì đã qua thì sẽ không nhắc lại.
Hiện tại, dùng thân phận ở trên vị thế để cúi đầu một cái chào hỏi, sau đó liền muốn rời đi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644440/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.