Ánh mắt của Từ Lục Ngạn luôn dõi theo từng bước đi của Bối Lạc Lạc, hiện tại vợ sắp cưới của anh là Bạch Như Tuyết cho nên rất muốn quan tâm đến cô cũng không thể được. Lời muốn thốt ra, chỉ tiếc không đúng thời điểm mà thôi.
Lúc này quan khách có mặt gần như đầy đủ, đa phần đều là những người có máu mặt trong thành phố này. Bối Lạc Lạc dìu lấy Ngọc Phước Hải bước lên sân khấu, bên trên được trang hoàng hết sức lộng lẫy, không kém phần xa hoa phù phiếm. Hai ông cháu đứng ở đó tựa như đang tỏa sáng, những đứa con đứa cháu nội đứng ở dưới lấy làm ghen tị với cô.
Bản thân họ thấy không cam tâm, tại sao cô chỉ mới vừa xuất hiện lại được ông thương đến vậy, còn bọn họ ông lại xem như vô hình. Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Ngọc Phước Hải vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, trịnh trọng nói với tất cả mọi người bên dưới: "Đây là cháu gái thất lạc của tôi nhiều năm nay, nhân tiện đây tôi muốn giới thiệu nó với tất cả mọi người."
Vừa rồi có người biết đến cô, có người thì không. Nên nhân tiện đây Ngọc Phước Hải mới giới thiệu cô với họ, thứ nhất là để cháu gái của ông ấy được biết đến, sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp con bé. Thứ hai, nếu lỡ có một ngày ông mất rồi, cũng có người kế nhiệm, đến chừng đó cũng còn biết đến là danh cháu gái.
Bên dưới sau khi nghe, đại đa số đều lấy làm ngạc nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644442/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.