“Hiện tại vẫn chưa phải lúc. Đợi qua một đoàn thời gian em sự nói cho ông biết. Tạ Tiểu Đình vẫn chưa bị bắt, lúc này em lộ diện vẫn là quá mạo hiểm. Em muốn rời đi một thời gian, đợi khi an toàn sinh đứa trẻ ra thì em sẽ quay về đối diện tất cả.”
Là một người cháu, cô không muốn trốn tránh việc gia đình. Nhưng là một người mẹ, cô không muốn để con mình rơi vào nguy hiểm. Giữa hai bên, Bối Lạc Lạc chỉ có thể chọn lấy sự an nguy của đứa trẻ còn chưa chào đời.
Lữ Hành Song phần nào hiểu được Bối Lạc Lạc, đoạn thời gian này có lẽ cũng rất khó khăn với cô.
“Em không định nói cho anh ta biết sao? Anh ta cũng nên biết về sự tồn tại của đứa trẻ này, ít nhất sẽ gánh vác cho em được phần nào.”
Bối Lạc Lạc cười trầm ngâm. Nói cho Từ Lục Ngạn sao? Không phải cô chưa từng nghĩ đến. Chỉ là nói rồi thì sao? Có thay đổi được gì không? Anh đã là người có hôn thê, cuộc sống của anh và cô đều không còn liên quan gì nữa. Nói ra, có ích sao?
Còn về gánh vác gì đó, Bối Lạc Lạc càng không mong đợi gì. Từ Lục Ngạn là cái cây quá to quá cao, thứ anh phải đối mặt cô không thể biết được. Đứa trẻ trong bụng tốt nhất là không dính líu gì nhiều, như vậy thì cũng đỡ bị cuốn vào.
Một lí do khác, Bối Lạc Lạc từ trước đã vạch rõ ranh giới với anh, cô vẫn còn chưa biết phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644387/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.