Nhân viên mang lên cốc nước hoa quả cho Bối Lạc Lạc. Thời gian trước cô có thói quen uống cà phê nhưng sau khi bước vào giai đoạn thai kỳ phát triển thì Bối Lạc Lạc cũng phải bỏ cái thói quen này mà đổi thành uống nước hoa quả để bổ sung các chất dinh dưỡng.
Bối Lạc Lạc nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Nam Khanh Hà.
“Tôi thật sự là tò mò về cách mà anh tìm ra tôi.”
Nam Khanh Hà cười, tường thuật lại cho cô.
“Vốn dĩ tôi cũng thật sự bị lừa, tôi tưởng rằng em đã chết trong vụ tai nạn đó. Nhưng khi cảnh sát nói rằng ngoài thi thể của người lái xe thì không thấy thi thể của em, tôi đã nảy sinh nghi ngờ. Tôi có một người bạn làm trong tổ giám định của cảnh sát, anh ta nói rằng lúc vớt xe, nhìn thấy cánh cửa ghế sau mở tung. Theo lý thì xe rơi xuống nước, chịu áp lực nước cửa sẽ không thể mở. Vậy nên tôi giả thuyết, cánh cửa này được mở ra trước khi xe lao xuống nước. Vậy cũng có thể nghĩ rằng, em đã nhảy khỏi xe trước khi xe mất khống chế.”
Bối Lạc Lạc quả thật phải nghiêng mình bái phục Nam Khanh Hà rồi. Anh ta đoán không sai, cô lúc đó thật sự đã nhảy khỏi xe. Đoạn xe chạy trên cầu, Bối Lạc Lạc vì sớm biết xe sẽ mất khống chế nên đã nhảy khỏi xe, rơi vào một bụi cây lần đó. Cô vừa nhảy khỏi, xe cũng mất khống chế mà lao xuống sông. Lúc này Lữ Hành Song cũng vừa kịp đến đón cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644386/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.