Nam Khanh Hà xoa xoa lòng bàn tay vào nhau.
“Lạc Lạc, có những chuyện tôi không thể nói với em. Ở trong thế giới này, người biết càng nhiều càng nguy hiểm. Em chỉ cần biết tôi sẽ giúp em, vậy là được.”
Bối Lạc Lạc nhíu mày, cho đến tận lúc này vẫn không nguyện ý nói cho cô sao? Bối Lạc Lạc tò mò bí mật mà Nam Khanh Hà cất giấu là gì.
Nam Khanh Hà đứng dậy khỏi ghế.
“Hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ quay về. Hôm khác có thời gian sẽ đến thăm em.”
“Anh sẽ không bán đứng tôi đúng chứ?”
Nam Khanh Hà định rời đi thì nghe được câu hỏi của cô, anh ta sững người lại. Khuôn mặt không có biến sắc, trên môi kéo một nụ cười không rõ vui buồn.
Nam Khanh Hà quay người bước đến bên cạnh cô, một tay chống trên tay ghế, cúi người xuống đến gần bên tai cô.
“Tôi chỉ hận không thể ngay lập tức đem em giấu đi, để tất cả mọi người đều không thể tìm thấy em.”
Bối Lạc Lạc còn chưa phản ứng lại kịp lời nói kia, Nam Khanh Hà đã một tay giữ lấy gáy cô kéo lại phía mình. Nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, sau đó lại vui vẻ rời đi.
“Tôi sẽ xem như đây là món quà của em cho tôi. Lần sau gặp lại.”
Bối Lạc Lạc vẫn còn ngơ ngác. Gì vậy chứ? Anh ta làm vậy là sao? Có ý gì?
Bối Lạc Lạc đứng bật dậy, đi đến lan can nhìn xuống bên dưới. Nam Khanh Hà rời khỏi quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644385/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.