Bối Duy không ngờ Bạch Như Tuyết này lại ngu si đến mức đó, chỉ nói khích mấy câu đã không thể nhịn được mà ra tay. Bối Duy rất thương Bối Thanh, nhìn thấy Bối Thanh bị đánh đến sắc mặt tái mét như sắp ngất đi thằng bé liền lao đến ôm lấy Bối Thanh vào lòng, khẽ vỗ về.
Bối Duy tức giận liếc mắt nhìn Bạch Như Tuyết, sát khí đằng đằng.
“Bà cô họ Bạch kia, không ai nói với bà rằng đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ à? Bà nghĩ mình là ai chứ? Cái danh vợ chưa cưới đó, chẳng hề có tác dụng gì hết.”
Bạch Như Tuyết giật mình. Sát khí này, ngữ khí kiêu ngạo không sợ hãi này, dáng vẻ này, giống hệt một người. Bạch Như Tuyết cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đầu vừa nhìn đã thấy Bối Duy quen mắt như vậy.
Cô ta chợt lạnh sống lưng. Chuyện này sao có thể?
Bạch Như Tuyết lùi lại một bước, run rẩy. Nhưng cô ta thân là một đại tiểu thư vốn được nuông chiều sao có thể chịu được những lời kia của Bối Duy.
Bạch Như Tuyết lại giơ cao tay định đánh Bối Duy: “Nhãi ranh, có im mồm đi không hả?”
Một bóng lưng cao lớn đột ngột xuất hiện sau lưng, bàn tay rắn chắc túm chặt lấy cổ tay Bạch Như Tuyết kéo ra sau. Âm giọng trầm khàn mang theo ngữ khí lạnh lùng cất lên: “Bạch Như Tuyết, cô lại đang làm loạn cái gì đây nữa?”
Bạch Như Tuyết rợn sống lưng, quay đầu nhìn lại. Từ Lục Ngạn ánh mắt mang theo chết chóc nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644368/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.