Bạch Như Tuyết rợn sống lưng, quay đầu nhìn lại. Từ Lục Ngạn ánh mắt mang theo chết chóc nhìn xuống Bạch Như Tuyết như muốn lấy mạng. Anh không chút thương tiếc bóp chặt lấy cổ tay cô ta. Bạch Như Tuyết đau đớn kêu lên: “Đau, Lục Ngạn anh mau buông tay.”
Từ Lục Ngạn liếc mắt nhìn qua hai đứa trẻ. Nhìn thấy vết hằn trên má Bối Thanh và hiện trưỡng hỗn độn này cũng biết là Bạch Như Tuyết lại lên cơn điên. Đột nhiên va phải ánh mắt của Bối Duy, thằng bé vẫn mang theo cái sát khí đó nhìn chằm chặp vào anh. Đến Từ Lục Ngạn cũng phải giật mình.
Thằng bé này nhìn qua đã biết chưa tới mười tuổi, sao lại có uy áp lớn như vậy. Hơn nữa khuôn mặt này nhìn sao cũng thấy rất quen mắt. Từ Lục Ngạn có một cảm giác thân quen đặc biệt với Bối Duy và Bối Thanh, dẫu rằng anh chưa từng nhìn thấy hai đứa trước đây.
Từ Lục Ngạn hất tay, Bạch Như Tuyết ngã oạch ra sau.
“Tôi đã nói không được đến công ty làm loạn, cô xem lời của tôi như gió thoảng qua tai đấy à?”
Bạch Như Tuyết bị anh hất ngã giữa đám đông, vô cùng mất mặt. Giận quá hoá thẹn, cô ta đứng bật dậy không chút e ngại mặt mũi mà hét lên: “Từ Lục Ngạn, em là vị hôn thê của anh đấy! Anh phải bênh vực em mới đúng chứ? Em là vợ chưa cưới của anh, đến công ty anh có sao chứ?”
Từ Lục Ngạn siết chặt nắm tay. Nếu không phải ở chỗ đông người thì anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644366/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.