"Chú có thể hỏi con một câu chứ? Tại sao con lại biết và nghĩ rằng chú là bố con?”
Bối Thanh ngước mắt nhìn lên anh, chậm rãi giải thích: “Ông cố của chúng con - Ngọc Phước Hải, ông ấy đã nói như thế. Ông ấy bảo, thời điểm mẹ con nhận lại tổ tông Ngọc Gia đã mang thai được một tháng.”
Thời điểm đó, Ngọc Phước Hải đã biết được nhưng vẫn không hỏi Bối Lạc Lạc. Ông biết cô chắc chắn có lý do riêng nên mới giấu. Bản thân ông không hỏi nhưng vì yêu thương cô cháu gái, ông không mong cô sau này sẽ khổ vì bất cứ điều gì nên ngầm cho người điều tra cái thai đó là của ai. Mãi đến sau này mới lờ mờ đoán được có lẽ là của Từ Lục Ngạn.
Mà Từ Lục Ngạn cũng tính toán ra được thời gian cô bắt đầu mang thai dựa trên số tuổi của hai đứa trẻ, hình như rất khớp với thời gian lần cuối anh cùng cô phát sinh quan hệ đó.
Mọi thứ trùng khớp nhau đến mức Từ Lục Ngạn phải rùng mình. Bản thân đã có chút bán tín bán nghi, anh quyết định phải điều tra chuyện này cho rõ. Nếu cô thật sự có thai thì đây chính là con anh, không có lý nào mà anh không được quyền biết và nuôi dưỡng chúng.
Lúc này, tình cảm bên trong Từ Lục Ngạn dành cho Bối Lạc Lạc trỗi dậy hơn bao giờ hết. Anh không cần biết đây có phải sự thật hay không, anh chỉ biết một sự thực chính là cô có lẽ vẫn còn sống, thực hư chỉ cần xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644364/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.