Tô Vãn nghe hắn kể lại chuyện cũng không hiểu sao lại cảm thấy trong giọng nói của người này có một sự đau thương nhàn nhạt khó có thể gọi tên.
Cô nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thật sự thấy được trong mắt hắn chợt lóe lên chút thương cảm, rồi lại không hiểu sự thương cảm này của hắn từ đâu mà đến.
Trong mắt của cô, hắn có được tài phú mà người khác làm mấy đời cũng không có được, mà chính hắn còn là Hoàng tử, cha nuôi thì là Tổng thống nước khác, thân phận và địa vị cao đến mức người khác chỉ có thể hâm mộ.
Trừ điểm cha mẹ chết sớm thì gần như trên người của hắn không có gì đáng để thương cảm.
Miệng cô vừa động, định hỏi thì Diệp Dục Sâm đã mở miệng trước cô:
"Biết vì sao lúc nãy Tiểu Bạch lại hung dữ với em không?"
"Tại sao?"
"Tôi vì ở cùng em, gần đây đều ở lại nước A, hơn nửa tháng cũng không về thăm nó nên tên nhóc đó tức giận.
Tô Vãn: "..."
"Trách tôi à?"
Diệp Dục Sâm cười, cúi đầu nhìn hổ trắng nằm úp sấp ở bên cạnh hắn:
"Tiểu Bạch, đây là vợ tao, mày không được phép bắt nạt em ấy."
Hắn vỗ đầu của nó, nhắc nhở đùa giỡn một câu, Tiểu Bạch có chút mơ hồ, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, dường như đang muốn hỏi vợ là cái gì.
Tô Vãn ở bên này cũng đã không chịu nổi nữa, hung ác trừng hắn một cái:
"Anh bớt nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138739/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.