"Vừa nhìn là biết không được rồi."
Phó Đình Thâm không chút lưu tình chọc vào chỗ đau của hắn:
"Xin lỗi, tôi nói cậu chứ, chuyện này bao lâu rồi chứ? Sao ngay cả một cô nhóc cũng không làm gì được vậy?"
"Bớt ở đây nói chuyện như đúng rồi đi, cậu có bản lĩnh thì tự cậu đi mà làm."
Diệp Dục Sâm lạnh mặt liếc anh ta một cái.
Phó Đình Thâm lập tức có năng lượng, ngồi thẳng người dậy:
"Cậu nói thật à? Tôi theo đuổi, mà đuổi được thì là người của tôi, không được đổi ý đó nha."
"À..."
Diệp đại thiếu cười thành tiếng:
"Nếu cậu thành công, tôi sẽ khiến cậu không thể làm người nữa."
Phó Đình Thâm:
"..."
Vào buổi tối, Tô Vãn xin quay về.
"Tôi đã bỏ tiết học hai ngày qua rồi, lớp trưởng cũng gửi tin nhắn hỏi tôi đi đâu vậy, nếu không về thì có thể tôi lại bị nói là làm trái nội quy nhà trường nữa."
Cô yếu ớt than thở:
"Dù sao thì không thể lần nào cũng lấy hậu trường ra mà nói, sẽ bị người khác nói là ỷ thế hiếp người."
Diệp Dục Sâm nghiêm mặt trừng cô, vốn định nói không cần quan tâm người khác nói cái gì, nhưng mà nhớ đến bài post chửi cô ở trên mạng thì cuối cùng hắn cũng im miệng.
Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay trở về học chỉ là cái cớ, thật ra cô muốn đi tìm Diệp Vân Thâm, để cậu mở cái thiết bị định vị trên chân của cô, sau đó nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138740/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.