Tiểu Bạch rất dính Diệp Dục Sâm, sau khi đi ra khỏi lồng sắt thì mừng rỡ chạy một vòng trên cỏ, lúc về thì luôn đeo theo hắn, một tấc cũng không rời.
Lúc này một người một hổ đang ngồi ở trên cỏ, à không, là Diệp Dục Sâm ngồi, Tiểu Bạch nằm ở bên cạnh hắn, để cho hắn vuốt lông.
Tô Vãn ở cạnh tấm tắc đầy ngạc nhiên, muốn nói là tên nhóc này còn dính người hơn mấy bạn gái trong truyền thuyết nữa.
Hơn nữa con hổ này còn cực kì bá đạo, không cho phép Tô Vãn đến gần, nhất là không cho phép cô đến gần Diệp Dục Sâm, miễn là cô đi đến gần một chút thì nó liền nhe răng với cô, hung ác giống như là lúc nào cũng có thể đến cắn đứt cổ của cô.
Tiểu Tô Vãn →_→
Cái cảm giác như có thêm một tình địch là chuyện gì đây trời?
Cô có hơi chua xót nhưng không thể keo kiệt đến mức tranh giành tình cảm với một con hổ lớn cả, hơn nữa cũng không dám tranh, lỡ như tên nhóc to con kia nổi nóng nhào đến đây cắn cô thì không phải là chuyện đùa đâu.
Cô không muốn tiếp tục bị bơ ở chỗ này nữa, sau khi nói một câu thì quay người đi về, Diệp Dục Sâm và Tiểu Bạch đều quay đầu lại, cùng nhìn bóng cô đi xa.
Một người thì có hơi đăm chiêu, còn lại thì lấy vuốt khều hắn, kêu lên ngao một tiếng, con ngươi to lớn màu hổ phách lấp lánh.
"Tên nhóc kia, mày làm bạn gái của tao tức giận bỏ đi rồi, còn muốn giỡn với tao."
Diệp Dục Sâm bất đắc dĩ giơ tay lên gõ nó, không dùng sức quá lớn, lộ ra cảm giác đầy bất đắc dĩ:
"Nếu tao mà bị bỏ rơi thì mày đừng có mong mà tìm được vợ."
Tiểu Bạch kêu ngao một tiếng, nôn nóng nhìn hắn, cũng không biết có nghe hiểu lời hắn nói không nữa.
Ở bên này Diệp Dục Sâm ngồi trên đống cỏ nửa ngày, lúc trời sập tối thì Tô Vãn lại đến tìm hắn, đứng ở phía xa nhìn, Diệp Dục Sâm ngoắc bảo cô lại.
"Em lại đây, lấy tay sờ sờ nó."
Hắn cười nói một câu.
"Hả? Tôi á?"
Tô Vãn kinh ngạc trừng to mắt, chỉ vào cái mũi của mình, lại nhìn tên nhóc to lớn ngoan ngoãn nằm trên đất đang nhe răng với cô, vội xua tay: "Thôi bỏ đi, tôi sợ nó cắn tôi.:
"Lại đây."
Hắn lại kêu một tiếng, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm đầy ý cười:
"Không thì tôi bảo Tiểu Bạch lại cắn em đó."
Tiểu Bạch phối hợp nhe răng nanh ra với cô, giống như rất muốn cắn cô.
Tô Vãn:
"..."
Em gái anh!
Lấy thêm can đảm, cô đi đến cạnh một người một hổ ở bên kia, chậm rãi giơ cánh tay ra.
Trong mũi Tiểu Bạch hừ ra một tiếng hung ác, cô lập tức rụt bàn tay của mình lại.
"Tiểu Bạch, không phá."
Diệp Dục Sâm nói một tiếng, Tiểu Bạch ngoan ngay lập tức, im lặng nằm sấp xuống.
"Thử đi nào."
Hắn còn nói một câu:
"Đã tới chỗ này rồi, nếu nó thật sự muốn cắn em thì em có chạy cũng không thoát được đâu."
Tô Vãn tức giận cười, thử vươn tay đặt lên trên đầu của tên nhóc to xác.
Tiểu Bạch không hề cựa quậy.
Diệp Dục Sâm lại bắt lấy tay cô, để cho cô vuốt trên phần da mọc đầy lông của nó.
"Tiểu Bạch là do trước kia tôi đi dã ngoại làm nhiệm vụ, ở dã ngoại cứu nó về, lúc đó, nó còn rất nhỏ, bị trúng bẫy của con người đặt, chân bị thương, được tôi bắt về nuôi đến lớn như bây giờ, nên dưới tình huống bình thường thì chỉ cần có tôi ở đây thì cậu nhóc này sẽ không cắn em đâu."
Tô Vãn ha ha cười thành tiếng, biểu cảm có chút chế giễu:
"Đúng là nhìn không ra, anh còn có lòng đồng cảm nữa."
"Lòng đồng cảm chỉ có một chút."
Diệp Dục Sâm cười, vỗ lên trên người hổ trắng:
"Là do mong muốn được sống sót đầy ngoan cường của cậu nhóc này làm tôi cảm động, lúc đó nó bị thương rất nặng, lại lâu rồi chưa hề ăn uống, đến Phó Đình Thâm cũng nói, nó có thể sống sót đó là một kì tích."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]