Tô Vãn sững sờ, trong chốc lát không biết nên phản ứng như thế nào.
"Tôi không giống như Cố Dĩ Trạch, chỉ cần em ở bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ."
Diệp Dục Sâm cong môi cười, sau đó nghiêng người đến trước mặt cô:
"Tôi sẽ luôn luôn chỉ thích một người là em."
"Anh bớt làm cái dáng vẻ đó cho tôi, tôi còn lâu mới tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của anh."
Tô Vãn cảm thấy hắn dựa quá gần, đến mức khiến cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn, dùng sức đẩy cánh tay hắn ra:
"Cái tên lưu manh anh sẽ lừa gạt tôi."
"Tôi nói thật, en nhìn xem sau khi tôi ở cùng với em thì không còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa."
Hắn thở dài, dáng vẻ lời anh nói rõ ràng là lời thật lòng, nhưng em lại cứ làm vẻ không tin.
"Anh câm miệng! Lái xe! Về nhà!"
Tô Vãn giận dữ la lên, nghiến răng nghiến lợi giống như hận không thể nhào đến bóp cổ hắn.
Diệp Dục Sâm cười, đang đạp lên chân ga thì bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.
Hắn nghe máy thì nhanh chóng cau mày, cuối cùng lên tiếng nói là sẽ trở về ngay, sau đó tắt máy.
"Làm sao vậy?"
Tô Vãn thấy vẻ mặt khẩn cấp của hắn, tưởng xảy ra chuyện gì, cũng không khỏi lo lắng theo.
"Tiểu Bạch bị bệnh."
Diệp Dục Sâm đạp chân ga, xe nhanh chóng xông ra ngoài.
"Tiểu Bạch là ai?"
"Thú cưng tôi nuôi."
Tô Vãn nghĩ, có thể đặt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138737/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.