Diệp Dục Sâm chỉ nghĩ do buổi chiều mình làm em ấy ngột ngạt nên mới giận dỗi thế, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lấy ra hộp thuốc mỡ bên cạnh.
"Một lát trước khi đi ngủ, để anh bôi thuốc cho em."
Tô Vãn ngây người, ngốc nghếch tròn mắt chớp vài cái: "Bôi thuốc gì?"
"Hồi chiều anh tắm cho em, thấy em hơi sưng đỏ, bôi chút thuốc mỡ sẽ đỡ."
Hắn mở nắp lọ thuốc mỡ và tách hai chân cô ra, ngón tay thon dài đã dính ít thuốc mỡ cũng bắt đầu tính bôi vào nơi đó cho cô.
"Không cần, anh thả tôi ra, tôi tự làm là được rồi."
Tô Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy hai má mình đã nóng lên, nên vội vàng giữ tay hắn lại, nhưng bị hắn gạt sang.
"Điều nên làm đều làm cả, còn chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua à, giờ làm ra vẻ có phải đã muộn rồi không?"
Tô Vãn ngửa đầu lên nhìn trời, làm bộ làm tịch không nghe thấy hắn nói gì.
"Được rồi, em tốt nhất đừng động đậy, nếu không anh sẽ không cam đoan mình không nổi lên thú tính." Diệp Dục Sâm đem thuốc mỡ bôi lên, lại cảnh cáo một câu.
Tô Vãn tròn mắt trắng, nằm ngay đơ, tùy cho hắn làm gì làm.
Cô lại nghĩ chuyện vừa nói với Diệp Vân Thâm.
Sau khi mình chờ đợi lâu như vậy, không dễ dàng gì mới có được cơ hội thoát khỏi tên khốn kiếp ăn hiếp mình, lần này nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được thất bại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138726/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.