Sau khi xong việc, Diệp Dục Sâm tươi tỉnh, sảng khoái rời giường, còn Tô Vãn nằm xụi lơ trên giường, cả người đau nhức, yếu ớt đến mức không cử động được, chỉ có thể nghiến răng căm hận nhìn bóng ai đó rời đi.
Cô thề rằng cô mà lại tin tên khốn này không làm xằng bậy một lần nữa thì cô sẽ viết ngược tên mình lại.
Chạng vạng tối, cô thu dọn đồ, xách cặp đi ra ngoài, Diệp Dục Sâm vừa lúc thấy cô, hắn gọi cô lại: "Em đi đâu vậy?"
"Tối nay tôi về trường." Cô tức giận hừ một tiếng, sau đó nghiến răng trừng mắt với hắn, "Tôi không muốn thấy anh."
"Em lại làm sao nữa đây?"
Diệp Dục Sâm tới gần hơn một chút và cúi người ghé lại bên tai cô: "Em vừa tỉnh đã tức giận rồi, còn vội vã muốn rời đi, là do anh không thỏa mãn được em sao?"
Tô Vãn →_→
"Anh lăn chỗ khác được hay không?"
"Tính tình cục cằn thế, xem ra em vẫn chưa thỏa mãn." Hắn làm như nghe không hiểu lời cô nói, tự lẩm bẩm nói thầm, sau đó nhìn cô một cách ẩn ý: "Không sao, nếu chiều không đủ vậy tối anh chăm chỉ làm thêm."
Tô Vãn nhìn trời không nói.
Đây chính là điều mà cô sợ, nhưng một số người lại thích tự biên tự diễn, giở trò mà, đó là cố tình chọc tức cô.
"Được rồi, anh biết buổi xế em rất mệt nên tối nay anh hứa không chạm vào em nữa." Hắn vươn tay cầm lấy cặp xách đang đeo của cô, vòng tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138725/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.