Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co một hồi lâu.
Tô Vãn luôn một vẻ nếu anh không đồng ý với tôi thì tôi sẽ khóc cho anh xem, cuối cùng Diệp Dục Sâm thỏa hiệp: "Có thể đi nhưng phải mang vệ sĩ."
"Không thành vấn đề." Cô vội gật đầu không ngừng.
"Phải nói tôi biết thời gian, địa điểm, gặp ai." Diệp đại thiếu còn nói.
Tô Vãn tiếp tục gật đầu: "Đương nhiên được."
"Tôi cũng đi."
"Không có hỏi... Nà ní?" Cô trợn tròn hai mắt: "Anh cũng đi? Anh đi làm gì chứ?"
"Đã nói phải cùng em như hình với bóng, đương nhiên là em đi tới chỗ nào thì tôi đi đến chỗ đó." Hắn giơ tay xoa xoa đầu cô, cười trông cực kì vô hại.
Tô Vãn muốn khóc.
Cô chỉ có thể tìm Diệp Vân Thâm giúp đỡ, nói anh trai của cậu không nên đi theo góp vui.
Diệp đại thiếu tỏ vẻ mình không biết gì.
Nhưng mà sáng ngày hôm sau, Diệp Vân Thâm bỗng tự đến nhà, nói là đến để đem cô đi cùng.
Cũng không biết đến cuối cùng cậu nói gì với người nào đó mà trong thời gian Tô Vãn đi lấy sữa, Diệp Dục Sâm đã đồng ý để cậu mang cô đi, còn nói chỉ cần cậu nhớ tối đưa người về là được.
Trước khi đi ra khỏi cửa, Tô Vãn còn quay đầu lại nhìn Diệp đại thiếu đang bình tĩnh ăn trứng chiên, cứ cảm thấy mình đã quên cái gì rồi.
Mọi chuyện không thể đơn giản như họ đã tưởng tượng như vậy.
Diệp Vân Thâm đưa cô ra ngoài, trước khi lên xe, cô liếc mắt nhìn đoàn xe phía sau, suýt nữa tròng mắt đã rơi xuống: "Anh có cần khoa trương vậy không, nhiều vệ sĩ như thế?"
"Không phải của tôi, đây là của anh hai chuẩn bị cho em." Diệp Vân Thâm buông tay, làm một vẻ mặt bất đắc dĩ: "Này, tôi nghi là mai này em ra ngoài đều sẽ là một màn như vậy."
Khóe mắt Tô Vãn giật giật.
Một màn này chẳng khác gì lãnh đạo đi tuần tra cả. Nếu mỗi lần đi ra ngoài đều như vậy, cô thật không biết sau này cô còn dám đi đâu nữa.
Sợ là đi đến đâu cũng bị vây xem hết.
Cô có hơi đau đầu đỡ trán: "Tôi muốn yên lặng, đừng hỏi tôi yên lặng là ai."
Diệp Vân Thâm cười haha: "Nếu ngày nào đó em gả cho anh trai anh thì em sẽ phát hiện xuất hiện kiểu như thế không tính là gì cả. Ngôi sao mấy em ra ngoài còn phải đem theo trợ thủ, vệ sĩ, thì huống chi là Vương phi?"
Tô Vãn: "..."
Gả cho hắn, không có khả năng đâu, làm Vương phi... ha ha, cô đừng có nằm mơ.
Cậu quay đầu lại, liếc nhìn, cà lơ phất phơ thổi sáo: "Hôm nay nhiều người cũng tốt, tôi còn định đến để mượn người giúp này, đi báo thù thôi."
"Báo cái gì thù? Hôm nay rốt cuộc anh hẹn ai?" Tô Vãn hỏi, cau chặt mày.
"Trình Thông và Trình Vũ Lâm." Diệp Vân Thâm cười.
Tô Vãn ngạc nhiên.
Cậu không nói gì nữa, giúp cô mở cửa xe. Tô Vãn đi lên, đoàn xe nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Sân golf Cỏ Xanh.
Tô Vãn đeo kính râm lớn, bước vào cửa với sự vây quanh của mười mấy vệ sĩ. Thoáng nhìn qua, trông cô thật sự có mấy phần khí tràng của chị đại.
Anh em Trình gia đã đến trước họ một chút, đang chờ ở phía bên kia sân bóng. Đột nhiên nhìn thấy một màn lớn như vậy, hai người đều cứ tưởng đại nhân vật nào đến, chờ người ta đến gần hơn một chút, họ mới nhận ra đó là Tô Vãn, cứ cảm thấy như mình đã nhìn nhầm rồi.
Hai anh em liếc nhìn nhau, nhìn thấy Tô Vãn ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, không lâu sau, Diệp Vân Thâm – người đến trễ cũng từng bước đi đến chỗ đó, đưa cây gậy golf trong tay cho Tô Vãn.
Trình Vũ Lâm lúc này mới xác định được là mình không nhìn sai, thế nên là... đang muốn làm gì đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]