"Còn có thể là ai, là em trai của anh đó." Tô Vãn trả lời, nói hết câu thì phát hiện hắn đang không vui trừng mắt với cô, vội giải thích thêm một câu: "Tôi có chút việc muốn hỏi anh ấy."
"Hỏi tôi cũng có thể có đáp án." Diệp Dục Sâm nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Không lẽ tôi chưa nói với em là nên ít qua lại với nó sao?"
"Tôi nói nè, anh đừng có bá đạo như vậy được không? Tôi chỉ tìm anh ấy hỏi chút chuyện, nào có làm cái gì."
Cô không nhịn được chửi thầm hắn thật nhỏ mọn, cái gì cũng phải hỏi bằng được, ngay cả gọi cho người khác một cú cũng không cho phép.
Thật là... cha ruột cũng không có quản rộng như hắn.
"Em không có làm gì nhưng không có nghĩa là nó sẽ không nghĩ nhiều." Diệp Dục Sâm hừ lạnh: "Đừng quên em đã có bạn trai rồi, bạn trai mình thì không tìm còn bày đặt đi làm phiền người khác suốt ngày. Nếu đổi lại em là nó thì em sẽ nghĩ như thế nào?"
Còn có thể nghĩ gì sao, bạn trai tôi đã chết rồi.
Tô Vãn trợn mắt, lười đấu võ mồm với hắn.
Cô không để ý đến hắn, quay người lại phòng, hắn lập tức đi theo cô: "Quản gia nói khi nãy em tới tìm tôi? Có chuyện gì?"
"Vốn là có chút chuyện..."
Cô lầm bầm một câu nhưng nói đến một nửa đã dừng lại, cô quay mặt sang một bên: "Nhưng mà bây giờ đã được giải quyết rồi, không cần anh phải quan tâm."
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138681/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.