Đương nhiên Tô Vãn cũng chú ý đến anh em hai người đứng đó không xa, cô nhận gậy golf Diệp Vân Thâm đưa, cong môi chế giễu: "Anh muốn làm gì?"
"Em đừng quan tâm, lo đánh bóng của em là được." Diệp Vân Thâm dẫn cô lên sân bóng: "Em biết chơi thứ này không?"
"Không." Tô Vãn thành thực lắc đầu.
Hai mươi năm trôi qua, cuộc sống của cô luôn thiếu hiểu biết này nọ, loại đồ vật này, đúng là cô chưa đụng qua lần nào.
"Tôi dạy cho em." Diệp Vân Thâm cười cười, từ phía sau ôm lấy cô, nắm lấy tay cô rồi dạy.
Tô Vãn nhìn một đám người áo đen đứng thủ bên sân: "Bọn họ sẽ mách lại với anh trai anh đấy."
Diệp Vân Thâm nhìn theo tầm mắt của cô: "Tôi nói này, cuộc sống của em thiệt đáng thương, đi chỗ nào cũng phải báo cáo thời gian, địa điểm, vị trí, giờ ngay cả làm gì cũng bị giám thị. Dù là phạm nhân thì cũng phải có chút riêng tư chứ?"
Chuyện này, Tô Vãn rất đồng tình.
Theo đó là một trận chua xót và ủy khuất không hiểu vì sao.
"Phạm nhân còn có thời hạn mãn tù, còn tôi chỉ có thể ha ha."
Cô bất đắc dĩ nhún vai, cảm thấy chính mình sống bây giờ chẳng khác gì tù nhân bị phán tù chung thân cả.
Còn hơn thế, bị ép phải sinh con, hắn nói cái gì cô cũng phải làm theo. Rõ ràng là cuộc sống của cô nhưng lại không phải do cô làm chủ.
Tương lai, cô nhìn thấy nó ngoại trừ tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138683/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.