Ba người đàn ông đã trầm mặc đi, vẻ mặt đều nói lên sự nghiêm trọng, đặc biệt là Diệp Sục Sâm, sắc mặt có thể dùng từ u ám để hình dung.
Chỉ có Tô Vãn không hiểu gì, không hiểu người bọn họ nói đó là ai.
"Lilith là ai?"
"Cô ta làm sao biết cô nhóc này đang ở chỗ của cậu?"
Phó Đình Thâm hỏi, cô và cậu thoáng nhìn nhau rồi đồng thời dời ánh về phía hắn.
Nhưng hắn cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp cầm điện thoại lên đánh cuộc gọi tới Susan.
Hắn hỏi cô hiện tại đang ở đâu, Susan đáp là ở S quốc, rồi hắn lại hỏi cô có gửi món đồ gì cho hắn không, cô ta cũng thẳng thắn nói không có.
"Hôm nay tôi nhận được một cái hộp, trên bưu kiện có viết tên tôi, nhưng bên trong lại chính là bom, lúc tôi mở ra xem thử, thiếu một chút nữa là nổ banh xương nát thịt." Diệp Dục Sâm nói.
"Vậy anh bây giờ sao rồi? Có bị thương không? Bị thương có nặng không?" Susan lo lắng hỏi, giọng nói vô cùng lo âu, "Anh ở bệnh viện nào, giờ em liền qua A quốc thăm anh."
"Không cần, tôi không có gì đáng lo ngại, không nằm bệnh viện." Diệp Dục Sâm lạnh lùng cong môi, "Gọi điện thoại chỉ là muốn xác nhận cái hộp đó có phải do cô gửi hay không."
"Không, không phải em làm, nhất định có người hãm hại em, họ cố tình muốn châm ngòi phá hủy quan hệ của chúng ta."
Bên kia Susan vội vàng đáp lại ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138676/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.