Ba người đàn ông đã trầm mặc đi, vẻ mặt đều nói lên sự nghiêm trọng, đặc biệt là Diệp Sục Sâm, sắc mặt có thể dùng từ u ám để hình dung.
Chỉ có Tô Vãn không hiểu gì, không hiểu người bọn họ nói đó là ai.
"Lilith là ai?"
"Cô ta làm sao biết cô nhóc này đang ở chỗ của cậu?"
Phó Đình Thâm hỏi, cô và cậu thoáng nhìn nhau rồi đồng thời dời ánh về phía hắn.
Nhưng hắn cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp cầm điện thoại lên đánh cuộc gọi tới Susan.
Hắn hỏi cô hiện tại đang ở đâu, Susan đáp là ở S quốc, rồi hắn lại hỏi cô có gửi món đồ gì cho hắn không, cô ta cũng thẳng thắn nói không có.
"Hôm nay tôi nhận được một cái hộp, trên bưu kiện có viết tên tôi, nhưng bên trong lại chính là bom, lúc tôi mở ra xem thử, thiếu một chút nữa là nổ banh xương nát thịt." Diệp Dục Sâm nói.
"Vậy anh bây giờ sao rồi? Có bị thương không? Bị thương có nặng không?" Susan lo lắng hỏi, giọng nói vô cùng lo âu, "Anh ở bệnh viện nào, giờ em liền qua A quốc thăm anh."
"Không cần, tôi không có gì đáng lo ngại, không nằm bệnh viện." Diệp Dục Sâm lạnh lùng cong môi, "Gọi điện thoại chỉ là muốn xác nhận cái hộp đó có phải do cô gửi hay không."
"Không, không phải em làm, nhất định có người hãm hại em, họ cố tình muốn châm ngòi phá hủy quan hệ của chúng ta."
Bên kia Susan vội vàng đáp lại ngay, cô chối bỏ đến không còn từ nào để chối, "Anh Louis, anh phải tin em, em không có gửi cho anh hộp gì cả, chuyện này nhất định do Kars làm ra, ông ta muốn giả mạo em hại anh nhằm ly gián đó."
Diệp Dục Sâm trầm tư, vẻ mặt suy nghĩ sâu, không biết là đang nghĩ cái gì.
Cũng qua khoảng mười giây sau, hắn mới đột nhiên cười: "Tất nhiên, tôi tin cô."
Susan nhẹ nhàng thở ra, rồi ở đầu bên kia nháo loạn nói muốn tới gặp hắn, Diệp Dục Sâm uyển chuyển từ chối, rồi nhanh gọn ngắt máy.
"Sao rồi? Hôn thê của cậu nói như thế nào?" Phó Đình Thâm thấy hắn ngắt máy, đầu tiên là hỏi ngay vào vấn đề.
"Cô ta bảo không phải mình làm." Diệp Dục Sâm cười lạnh, ném điện thoại sang bên cạnh.
Phó Đình Thâm nhướn mày: "Cổ nói cậu liền tin à?"
"Cô ta không có lý do gì để nói dối với tôi." Diệp Dục Sâm trả lời cậu, thành công làm Phó Đình Thâm á khẩu.
Dựa vào tính tình của Susan, cho dù là biết sự tồn tại của Tô Vãn, muốn đối phó với cô nhưng khẳng định sẽ tránh Diệp Dục Sâm.
Quả bom vừa rồi như trò đùa, không cẩn thận một chút cũng sẽ làm hắn bị thương cùng, đó không giống tác phong của Susan.
Nhưng nói đi phải nói lại, đây có lẽ cũng không phải do Kars làm, nếu ông ta biết có thể dễ dàng đưa bom vào đây được, ước chừng sẽ đưa tới một quả có sát thương cao, ít nhất có thể trực tiếp lấy mạng hắn.
Vụ việc hôm nay giống như là một lời cảnh cáo hoặc khiêu khích nào đó, hơn nữa còn nhắm về phía Tô Vãn.
Nhắc tới Tô Vãn, cô ở bên cạnh nghe qua mọi người nói chuyện cũng hiểu rõ một việc.
Người vừa rồi Tần Thư nhắc tới gọi là Lilith, hẳn cũng chính là Susan.
Sắc mặt cô trở nên cực kì lạnh: "Tôi lại cảm thấy, sau chuyện này, hung thủ có khả năng nhiều nhất chính là vị hôn thê của anh."
Mọi người đều quay lại nhìn cô.
Tô Vãn cụp mi xuống: "Mấy anh vừa rồi cũng đã nói, quả bom kia uy lực không lớn, nếu tôi là người mở hộp quà đó, khả năng cao là không muốn mạng mà chỉ muốn làm bị thương cùng hủy dung, đó chính là mục đích của cổ, còn anh đấy, nếu không phải vào thời gian đó đột ngột mà ngẫu nhiên trở về thì cũng không dính líu vào vụ nổ lần này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]