Sau khi cô nói xong lời mình suy nghĩ thì mọi người đều trầm mặc.
Rốt cuộc, Phó Đình Thâm ngồi không yên nên đứng dậy: "Được rồi, chúng ta cứ ở đây đoán già đoán non cũng không thú vị gì, tiếp tục phái người điều tra xem, nếu quả thật là do Susan làm thì cũng phải tra xem ai là người mang tin này báo cho cô ta, hay là xét kĩ bên cạnh cậu có nội gián hay không."
Cậu nhìn Diệp Dục Sâm chốt lại một câu, bộ dạng không nghiêm túc lúc trước hoàn toàn thay đổi, kèm theo là giọng nói có ý cảnh cáo.
Diệp Dục Sâm nhíu mày, vẻ tự hỏi, không thể soi ra manh mối gì từ gương mặt ấy.
Phó Đình Thâm và Tần Thư sau đó cũng nhanh chóng rời đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Tô Vãn cùng Diệp Dục Sâm, bầu không khí nặng nề.
Tô Vãn đột nhiên ngước lên nhìn hắn: "Bây giờ anh tính giấu tôi đi đâu nữa?"
"Sao phải giấu?" Diệp Dục Sâm hỏi lại một cách vô tội, như thể không hiểu.
"Nếu vị hôn thê của anh đã biết tới sự tồn tại của tôi, cổ chắc chắn không bỏ qua cho tôi, vụ nổ hôm nay chính là một lời cảnh cáo, tôi mà còn không chịu rời đi thì sau này sẽ có không biết bao nhiêu thủ đoạn đang chờ tôi phía trước." Tô Vãn cúi đầu, hàm răng cắn chặt lấy môi, những ngón tay đặt trên đầu gối cũng mạnh mẽ nắm chặt lại thành quyền.
Diệp Dục Sâm chú ý tới động tác nhỏ này, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138677/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.