Tô Vãn nói với Phó Đình Thâm: "Nếu anh lớn lên đẹp trai một chút nữa thì tôi có thể nghĩ lại."
Phó Đình Thâm ngửa mặt nhìn trời: "Cô gái à, mắt của cô có vấn đề rồi, so với anh ta tôi đẹp trai hơn nhiều, không thấy sao?"
Cô chỉ cười không nói.
Diệp Dục Sâm cười theo.
Cậu ta cảm thấy hai người này phối hợp vô cùng ăn ý trong khoản chọc người khác phát điên.
Cậu không thèm dây dưa rau má về vấn đề đó nữa, thừa dịp Tô Vãn đang xử lý miệng vết thương thì cậu cũng nhanh chóng kiểm tra tổng quát, không thấy có gì lạ mới thở phào một hơi dài: "Nơi này dụng cụ không đầy đủ, việc có thể làm tôi đều làm rồi, nếu còn sót lại vấn đề gì thì tốt hơn hết cậu vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra tổng thể lại, xem xem não có bị chấn động gì hay không."
"Không cần, không đáng lo ngại." Diệp Dục Sâm nói qua loa, tầm mắt chuyển sang bên giường nhìn người đang ngẩn ngơ với vẻ mặt thâm trầm sâu xa.
"Tôi nói thật đấy, dù sao cũng là vụ nổ mạnh, không nên coi như trò đùa, không may não bị chấn động tới hỏng thì sao, thế nên đây không phải chuyện nói đùa."
"Không có việc gì." Diệp đại thiếu lạnh lùng ném lại một câu, rồi cho cậu ăn bơ.
Mấy năm nay không biết hắn đã trải qua bao nhiêu vụ nổ mạnh như thế, tùy tiện hứng chịu cũng có thể biết nó thuộc báo động nào, khoảng cách như thế cũng không gây ra trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138675/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.