Lúc Phó Đình Thâm tới nhìn thấy Tô Vãn đang ngồi ôm đầu gối trên giường còn Diệp Dục Sâm ở bên cạnh ôm cô.
Lúc này cô đặc biệt ngoan ngoãn, cả người đều co ro rút ở trong ngực hắn, vẻ mặt căng thẳng, đã không thấy chút máu nào trên khuôn mặt đó.
"Không có việc gì, đừng sợ."
Diệp Dục Sâm hôn lên trán cô, ôn nhu mà an ủi.
Tô Vãn chậm nửa giây rồi gắt gao nắm lấy góc áo của hắn, đem bờ môi cắn tới trắng bệch: "Có người muốn giết tôi? Vì sao vậy?"
Diệp Dục Sâm nắm chặt lấy tay cô: "Vẫn chưa biết được, anh đã kêu người đi tra xét, anh nhất định sẽ tìm ra người muốn hại em."
"Khụ!"
Phó Đình Thâm đứng bên cạnh đã hai phút, xấu hổ ho một tiếng, nhắc nhở hai người đó về sự tồn tại của mình.
Diệp Dục Sâm rốt cuộc cũng nhận ra, đỡ Tô Vãn nằm xuống, thuận miệng kêu bác sĩ Phó: "Xem cho cô ấy."
Phó Đình Thâm: "......"
Hình như là hắn bị thương nghiêm trọng hơn cô ấy mà?
Thoáng nhìn qua thái độ khẩn trương của ai đó, cậu cũng không tiện nói, cầm ống nghe qua xem xét tình hình của Tô Vãn.
"Bị kích động nhẹ, không sao cả, uống thuốc rồi ngủ một giấc là tốt lên thôi."
Phó Đình Thâm nhàn nhạt phân phó, thu dọn lại đồ trong tay, dùng miếng bông thấm cồn rửa sạch vết thương.
"Cậu, cởi áo ra, nằm lên bên cạnh, chờ lão tử xử cậu." Cậu lạnh mặt liếc nhìn vết máu trên cánh tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138674/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.