Tô Vãn một lần nữa im lặng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi khá lâu, sau đó mới lên tiếng: "Hay là về chính trị pháp luật đi."
"Vì sao muốn học nó?"
"Không có tại sao hết, chính là muốn học thôi."
Diệp Dục Sâm ngừng thao tác tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Vãn bị hắn nhìn tới mất tự nhiên, nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn: "Tôi chỉ nghĩ, nếu nghiệp diễn không thể đi tới cuối cùng, có lẽ làm luật cũng là lựa chọn không tồi chút nào cả."
"Sao em không chọn học diễn xuất, không phải là em rất thích nó sao?"
"Ưa thích là ưa thích, nhưng thanh danh của tôi hỏng rồi, không thấy sao? Còn đạo diễn nào muốn mời cái thứ bị scandal quấn thân đi đóng phim à?" Tô Vãn cười xấu hổ, rũ tay xuống thở dài.
Hắn vẫn nhìn cô, trong ánh mắt sâu xa có chút phức tạp khiến người khác nhìn không thấu.
Hắn không nói lời nào, Tô Vãn nghĩ gì đó lại nói tiếp: "Tuy rằng đổi chuyên ngành ban đầu có khó khăn, nhưng tôi mới 20 tuổi, người bình thường ở độ tuổi này cũng vừa vào đại học, một lần nữa bắt đầu lại cũng không tính là muộn."
"Cũng được." Hắn gật đầu đồng ý, ngược lại lần này hắn đáp ứng rất dứt khoát, "Muốn học thì học đi, tôi tìm giúp em một ngôi trường."
Hắn không lo lắng cô đổi ngành nghề liệu có thể học giỏi không, vì kết quả có ra thế nào thì hắn đều muốn nuôi cô.
Chỉ cần cô nhóc này an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138665/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.