Nếu nói Diệp Dục Sâm muốn cô sinh cho hắn đứa bé là để làm vướng chân cô, thì Tô Vãn càng không muốn sinh, tuyệt đối không để hắn đạt được ý đồ đó.
Cô rất muốn có một cơ hội đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với hắn, tốt nhất là một tý dính líu nào cũng không có.
"Em muốn sinh con gái không?" Diệp Dục Sâm kéo cô tới bên cạnh mình, duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ của cô, "Tốt nhất vẫn nên sinh con trai trước, hai năm sau lại sinh thêm cho bé một em gái."
"Không muốn nghĩ tới, tôi không sinh nữa." Tô Vãn lập tức từ chối, lần này thái độ đã quyết liệt hơn trước, còn nâng cao giọng lên vài độ.
Diệp Dục Sâm nhìn cô, không nói lời nào, biểu cảm thâm trầm khó hiểu.
Tô Vãn bị nhìn liền không thoải mái, đem mặt quay sang một bên, tránh đi ánh mắt đó: "Tôi nghĩ dù sao mình cũng không thoát được nên nhận lệnh để anh buộc lại, nhưng còn chuyện sinh con e là tôi không thể làm được, vì tương lai một khi có ai đó hỏi bé rằng ba con là ai, thì bé cũng chẳng dám nói sự thật."
Cái cớ mà cô nói mười phần làm cho người nghe tin theo, nói đây là một cái cớ thì không hoàn toàn đúng, bởi vì thật sự giữa bọn họ đang có khúc mắc.
"Nếu tôi cưới em thì sao?" Diệp Dục Sâm đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Tô Vãn không nghe rõ hắn nói, muốn hỏi lại để xác thực.
Cô nhìn qua với đôi mắt lấp lánh, sâu bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138666/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.