Nếu lúc trước cô còn hiểu hắn trong phạm vi nào đó thì nửa sau lại ngớ ngẩn như người vừa bị trúng gió.
Sinh con cho hắn...
Đây có thể xem là sét đánh giữa trời quang không?
"Không, không được, tuyệt đối không thể được!" Cô nói liên tiếp ba câu cự tuyệt, với thái độ kiên quyết xưa nay chưa từng có.
"Được." Diệp Dục Sâm sửa đúng lại giúp cô.
"Không được!" Một lần nữa, cô phản bác, giọng đề cao thêm vài độ, tất nhiên là có chút luống cuống.
"Lý do đâu?"
"Tuổi tôi còn quá nhỏ, bây giờ chưa thể sinh được." Tô Vãn không hề suy nghĩ, thuận miệng nói bừa.
"Không hề nhỏ, với độ tuổi này của em, pháp luật đã cho phép kết hôn và sinh con." Diệp Dục Sâm cười.
Tô Vãn có chút chật vật.
Đúng là tuổi của cô, pháp luật đã cho phép kết hôn sinh con, nhưng vấn đề là, hắn không muốn kết hôn nhưng lại muốn làm người ta sinh con, đấy không phải tự tìm rắc rối cho bản thân sao?
"Có lẽ không phải vấn đề về tuổi, em không chịu sinh là vẫn còn giữ trong đầu ý niệm trốn đi, đúng không?"
Hắn giống như nhìn thấu cô vậy, hỏi ra một câu rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô, mang theo một chút nguy hiểm tiềm ẩn.
Tô Vãn chột dạ.
Việc muốn chạy trốn, khẳng định cô sẽ tìm một cơ hội khác.
Về điểm đó, cô chưa bao giờ dao động.
Nhưng không thể là hiện tại.
Với vài kinh nghiệm lúc trước, nếu giờ cô tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138664/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.