Viên đạn bay ra bắn trúng vào vật giữa hai chân của Dương tổng làm nó nát tan tành ra, nơi đó trào ra máu tươi nhuộm đỏ sẫm cả đủng quần.
Ông ta nằm trên bãi máu huyết cùng nước tiểu lẫn lộn, còn không gian của bãi đỗ xe toàn là tiếng kêu rên thảm thiết.
"Kiếp sau có đầu thai thì mong mắt mình nên nhìn sâu hơn, đừng tìm tới khiêu khích tao."
Diệp Dục Sâm bỏ lại một câu và mang theo thủ hạ rời đi.
Dương tổng đã bất tỉnh trước đó nên cơ bản không hề nghe thấy hắn nói những gì.
Tần Thư sai người đi tìm buồng điện thoại công cộng gọi 120, tình huống còn lại đã không cần bọn họ phải nhọc lòng nữa.
Dương tổng chắc chắn sẽ không chết, nhưng kết cục so với chết cũng chẳng tốt hơn là bao, công ty của ông đã phá sản, lại thiếu một mớ tiền vay nặng lãi, nửa đời sau chỉ những vụ thu nợ cũng đủ khiến ông uống nước mà sống qua ngày.
Về phần người trong tổ đạo cụ kia cũng bị Diệp Dục Sâm cho người đi giải quyết.
Họ xuống tay không tàn nhẫn lắm.
Chỉ đánh cho nửa sống nửa chết sau đó giao cho cảnh sát, cái tội cố ý giết người đủ để hắn ngồi tù mấy năm.
Nhưng Tô Vãn lại không hề biết chuyện này.
Hôm nay cô ở lại tăng ca ở đoàn làm phim.
Là do cảnh nổ bom được quay vào buổi tối nay nhưng người dựng cảnh đột nhiên biến mất hơn nữa còn nghe nói người đó còn bị cuốn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138621/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.