"Các người là ai? Muốn làm cái gì hả?" Dương tổng cuống cuồng hỏi.
"Cậu chủ của chúng tôi muốn gặp."
Người đàn ông mặc áo đen chỉ nói một câu, tiếp theo đẩy mạnh ông ta vào trong xe.
Sau đó, ông ta được đưa tới một bãi đỗ xe hoang tàn, trên đầu bị trùm một chiếc túi nên thay vì nhìn thấy được ông chỉ có thể cảm giác được có người đang tới thông qua tai.
Người vừa tới không nói một lời, đạp dữ dội vào vị trí giữa hai chân ông ta.
Dương tổng kêu lên thảm thiết, hai chân thì mềm nhũn ra rồi quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt của ông tái nhợt đi vì đau đớn.
"Các người... Các người rốt cuộc là ai?"
"Tao là ai không quan trọng."
Người đàn ông vừa đá mở miệng, giọng nói như một chiếc loa siêu trầm dễ nghe, nhưng cảm giác mang lại tựa như địa ngục gọi hồn, "Chỉ là.... Mày dám chạm tới người phụ nữ của tao."
"Gì?"
Dương tổng giật mình cả kinh, hồi tưởng lại việc gần đây mình làm, theo bản năng tưởng là Cố Dĩ Trạch nhưng giọng nói này... Không giống cơ!
Ông vừa định hỏi, vậy mà câu tiếp theo của đối phương đã bác bỏ đi suy nghĩ của ông.
"Cố Dĩ Trạch không so đo với ông, có điều tính khí của tao không được tốt lắm."
Tất nhiên, người đó chính là Diệp Dục Sâm.
Hắn không ở bên cô lúc xảy ra chuyện, nhưng sau khi điều tra rõ ràng thì tự nhiên sẽ không để đồ cặn bã này dễ dàng ở trong ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138620/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.