Cô biết hắn đã về nhưng cũng chẳng thèm để ý tới, xem như không nhìn thấy hắn vậy, tiếp tục nhàm chán chơi game trên thiết bị di động.
"Ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, tại sao không nói với tôi?" Diệp Dục Sâm đến trước mặt cô và hỏi lớn, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.
"Ha ha ha..."
Tô Vãn cười nhẹ, tay vẫn điều khiển nhân vật trong game, "Tại sao tôi phải nói với anh, anh là gì của tôi?"
Mặt hắn sau câu nói của cô cũng xanh mét theo.
Một lúc sau, hắn gằn giọng: "Tôi là người đàn ông của em."
Tô Vãn ngừng động tác điều khiển nhân vật.
Trên màn hình di động, quân địch trong trò chơi thừa dịp cô ngây người liền tung chiêu tới tấp, cô nháy mắt xong đời.
Trò chơi kết thúc.
Cô cắn chặt môi, ném chiếc máy trên tay sang một bên.
Diệp Dục Sâm vươn tay ra giữ lấy tay cô.
Nhưng Tô Vãn tránh khỏi đi.
Ngay sau đó, cô đứng dậy, giơ tay và tát thẳng vào bên mặt hắn, "Anh còn nhớ anh là người của tôi à, tôi chỉ thấy anh chạy tới giúp Susan đỡ đạn, anh có nơi nào đặt tôi vào lòng không? Khi tôi gặp rắc rối, cần được bảo vệ, thì anh... con mẹ nó đang ở nơi nào?"
Cô rống giận lộ ra sự điên cuồng.
Hắn mím môi, trầm mặc.
"Được, tôi cũng lười vì anh mà giận rồi vì nó không đáng." Cô tự lẩm bẩm, quay mặt sang phía bên kia rồi lại coi anh như không khí. Lại nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138616/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.