Chương trước
Chương sau
Cô biết hắn đã về nhưng cũng chẳng thèm để ý tới, xem như không nhìn thấy hắn vậy, tiếp tục nhàm chán chơi game trên thiết bị di động.

"Ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, tại sao không nói với tôi?" Diệp Dục Sâm đến trước mặt cô và hỏi lớn, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.

"Ha ha ha..."

Tô Vãn cười nhẹ, tay vẫn điều khiển nhân vật trong game, "Tại sao tôi phải nói với anh, anh là gì của tôi?"

Mặt hắn sau câu nói của cô cũng xanh mét theo.

Một lúc sau, hắn gằn giọng: "Tôi là người đàn ông của em."

Tô Vãn ngừng động tác điều khiển nhân vật.

Trên màn hình di động, quân địch trong trò chơi thừa dịp cô ngây người liền tung chiêu tới tấp, cô nháy mắt xong đời.

Trò chơi kết thúc.

Cô cắn chặt môi, ném chiếc máy trên tay sang một bên.

Diệp Dục Sâm vươn tay ra giữ lấy tay cô.

Nhưng Tô Vãn tránh khỏi đi.

Ngay sau đó, cô đứng dậy, giơ tay và tát thẳng vào bên mặt hắn, "Anh còn nhớ anh là người của tôi à, tôi chỉ thấy anh chạy tới giúp Susan đỡ đạn, anh có nơi nào đặt tôi vào lòng không? Khi tôi gặp rắc rối, cần được bảo vệ, thì anh... con mẹ nó đang ở nơi nào?"

Cô rống giận lộ ra sự điên cuồng.

Hắn mím môi, trầm mặc.

"Được, tôi cũng lười vì anh mà giận rồi vì nó không đáng." Cô tự lẩm bẩm, quay mặt sang phía bên kia rồi lại coi anh như không khí. Lại nói, cái tát này của cô ra tay rất tàn nhẫn, tới chính tay của mình cũng bị đánh tới đỏ.

Càng không nói tới người bị đánh, trên mặt đã in hằn năm dấu vân tay, nhìn lại thấy có chút buồn cười.

"Lần sau không cần tự mình động thủ, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ giúp em đánh." Hắn kéo tay cô qua, đặt dưới môi thổi hai cái.

Tô Vãn lại muốn cho hắn thêm một cái tát nữa.

Sau một lúc nói chuyện, nhân vật trong trò chơi đã sống lại, cô lại cúi đầu tiếp tục chơi, hắn đem máy của cô đoạt đi.

Rồi làm bộ làm tịch che lại máy, làm nó lập tức biến thành một đóa hoa hồng, đưa tới trước mắt cô.

Cô trợn mắt nhìn, nắm lấy đóa hoa ném ra ngoài: "Đừng dùng mánh khóe để dỗ dành tôi, tôi không phải là cô bé mười tuổi."

"Nhưng đối với tôi, em chẳng khác gì cô bé mười tuổi."

Diệp Dục Sâm dùng một tay đỡ đầu, nhìn cô cười: "Người bình thường ở độ tuổi của em vẫn còn đang học đại học." "Xin lỗi.. tôi học vẹt nên không thi đậu đại học đấy." Cô cười mỉa mai và không ngẩng đầu lên.

"Em muốn đi học không?" Hắn hỏi, ánh cười trong đôi mắt càng sâu, "Tôi có thể tìm một trường đại học cho em."

"Gì?"

Tô Vãn ngạc nhiên sững sờ mà ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Em hãy nghỉ ngơi sau khi hoàn thành bộ phim này, sau đó tìm một trường yêu thích và chuyên ngành học để học đại học, nếu em sẵn sàng thì hãy quay lại học lấy bằng, cho em hai năm không uổn phí."

Cô lại ngây người tiếp.

Đây có phải... là những lời mà cầm thú nên nói?

"Hôm nay anh không phải bị thứ quái dị gì bám theo nhỉ?" Cô liếc hắn sau khi xác nhận hắn không đùa mới nghi ngờ hỏi lại.

"Cuộc đời không có nhiều năm hai mươi tuổi, cứ tận hưởng tốt thanh xuân của em đi, đừng dành thời gian cho công việc và công tác bận rộn, giờ em không cần lo cơm áo, nên không cần thiết phải liều mạng như vậy." Hắn vuốt đầu cô nhoẻn miệng cười.

Tô Vãn không thể không nói: "Sao tôi lại không cần lo cơm áo?"

"Anh nuôi em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.