Việc ai đó muốn nhốt cô ở nhà, sau này đều không cho ra khỏi cửa, thì ra đây không phải nói suông.
Cô sửng người, lạnh mặt nói: "Nếu tôi nhất quyết phải đi thì sao đây?"
Bảo vệ không tự nhiên ho nhẹ hai cái: "Thiếu gia nói, nếu ngài nhất định cứng đầu thì ngài ấy sẽ gọi tới đoàn làm phim kêu đạo diễn xóa tên ngài ra khỏi danh sách diễn viên."
Cô dùng sức siết chặt các đầu ngón tay, làm chúng tái nhợt đi.
Cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, sau một lúc, cô quay lại lấy một tờ tạp chí từ trên bàn nhà ăn rồi ra hoa viên nằm tắm nắng, tình nguyện cứ thế ăn không ngồi rồi chứ không muốn lên lầu nhìn hắn.
Không bao lâu sau đó, người đại diện Giang Vân gọi điện thoại tới, nói đạo diễn đang rất tức giận hỏi cô vì sao không tới đoàn làm phim.
"Em có chút không thoải mái trong người, chị Vân, chị giúp em xin phép nghỉ một ngày nha."
Rồi cô cắt điện thoại và nghiêng đầu nhìn mấy chậu hoa cách đó không xa, thở dài bất lực.
Mỗi ngày đều không làm chủ được nơi mình đến, ruốt cuộc khi nào mới tự do?
......
Ở phía bên kia, Diệp Dục Sâm nhận được cuộc gọi.
Chính là Cố Dĩ Trạch gọi tới, bảo cần gặp mặt hắn.
Diệp Dục Sâm đã không từ chối và hẹn gặp anh ta trong văn phòng của mình.
"Diệp tổng, ngài nói ra điều kiện đi." Sau một lúc cuối cùng Cố Dĩ Trạch đã đi thẳng vào vấn đề."Điều kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138615/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.