Phía Diệp đại thiếu nghĩ rằng cô chưa dứt tình với Cố Dĩ Trạch, cho nên đối phương người ta vừa có ý quay đầu lại thì cô liền nóng lòng bước tới, một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng nhất quyết quăng hắn sang một bên nhào vào lòng hôn phu cũ.
Tô Vãn cắn môi, rất muốn nói thẳng ra nhưng sợ một câu lỡ lời của mình sẽ liên lụy tới Cố Dĩ Trạch.
Nếu người này mất trí thật, vì những lời nói giận dỗi của cô mà phá hoại Cố gia, cô sẽ mang tội mất.
"Tôi không muốn tái hợp với hắn." Cô mím môi, "Tôi chỉ nghĩ không muốn tiếp tục với anh."
Hắn cười: "Tô Vãn bé nhỏ, em biết chuyện gì xảy ra nếu chọc giận tôi không?"
Cô cắn răng không đáp trả.
Đại thiếu Diệp lại cười: "Lúc trước tôi có thể đưa em vào trại giam, bây giờ cũng có thể đưa vào trở lại, em muốn thử không?"
"..."
Cô vẫn một mực không nói, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ và lờ hắn đi.
Cô bị bắt trở về nhà, nhưng vừa vào cửa cô phớt lờ đi mọi người và bắt đầu hình thức chiến tranh lạnh.
Không bao lâu sau, Phó Đình Thâm bị Tần Thư kéo về đây, tới để xem vết thương Diệp Dục Sâm ra sao.
Tô Vãn giờ mới biết thì ra miệng vết thương do lúc hai người giằng co đã bị kéo rách.
Băng vải trắng bị máu chảy ra nhuộm hồng cả, thậm chí lớp bên trong còn dính vào miệng vết thương, trông hơi đáng sợ.
Phó Đình Thâm dùng kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138614/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.