Tô Vãn sững sờ nhìn, gần như mê đắm vào nụ cười rạng rỡ của hắn.
Trong một cái nháy mắt đó thật ra thì cô thực sự động lòng rồi.
Nói ra thì cô vừa mới hai mươi tuổi đầu, là lúc vẫn nên hưởng tuổi trẻ nơi góc sân trường đại học, lúc trước không phải bị Lâm Mỹ Lan và Tô Như Nguyệt...
"Em muốn học cái gì?" Thấy cô lâu không có phản ứng nên hắn chủ động hỏi.
Tô Vãn nâng cằm nghĩ nghĩ: "Học y."
Diệp Dục Sâm nhướng mắt, lấy tay xoa xoa đầu cô: "Không phải là anh coi thường em, chỉ là với chỉ số IQ này của em thì học y vẫn nên nghĩ tới thôi."
Tô Vãn liếc xéo: "Chỉ số IQ của tôi như thế nào? Này Diệp Dục Sâm, anh đừng quá kiêu ngạo, chỉ số thông minh của chị đây ít nhất cũng gấp đôi so với anh cơ."
"Được... Vãn Vãn của anh là thông minh nhất, chỉ số của em gấp mười lần của anh." Hắn hùa theo hết mức, "Nhưng mà em yêu à, ngành y này không thích hợp với em đâu, hay là chúng ta đổi một cái khác đi."
Cô không lên tiếng bác bỏ lời của hắn
Vì cô hiểu rõ ước mơ này của mình không thực tế lắm, có lẽ nó đã thành thói quen ao ước.
"Thực ra, lúc nhỏ tôi từng nghĩ lớn lên mình sẽ trở thành một bác sĩ." Cô nâng má, cảm thán một tiếng.
Hắn nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
"Bị Lâm Mỹ Lan khen tới phế, khi còn nhỏ mỗi lần thi cử chỉ cần tôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138617/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.