"Đến đây, Vãn Vãn, chúng ta uống thêm một ly."
Bên cạnh, một bàn tay heo thối sờ lên đùi cô, nó thuộc sở hữu của một lão đàn ông trung niên béo phì, là tổng giám đốc một công ty giải trí, "Tôi nhìn em diễn, và đánh giá cao trình độ đó, mấy năm nay, những người trẻ tuổi có bản lĩnh, chịu nổ lực giống như em không còn nhiều lắm."
Nét cười trên mặt Tô Vãn sắp không duy trì nổi nữa, không để lại dấu vết đẩy móng tay heo thối trên đùi mình ra.
"Thực xin lỗi, Dương tổng, tôi thực sự không thể uống nữa, nếu không, hay là để lần sau đi."
"Không thành vấn đề, nếu thực sự say rồi thì tôi kêu tài xế đưa em về."
Đối phương thấy cô từ chối ngược lại càng tỏ ra thân mật, bàn tay vụn trộm dưới bàn sờ hai cái đã không còn đủ, giờ thì móng vuốt đó đã di chuyển sờ tới trên vai, "Uống thêm ly này, một ly cuối cùng, nhiều người nhìn tôi như vậy... Vãn Vãn, coi như cho tôi tý mặt mũi đi."
Tô Vãn nhíu mày sâu, nếp gấp kia có thể kẹp chết ruồi bọ.
"Tôi nói Tô Vãn này, ngày thường cô không phải uống rất được nha, sao bây giờ mới hai ba ly lại thành ra không được rồi?" Bên cạnh, một nữa diễn viên có đụng chạm với Tô Vãn lên tiếng phụ họa.
Vài ngày trước lúc nói chuyện quảng cáo, thương hiệu quảng cáo vốn là giao quyền tuyên truyền cho cổ, nhưng kết quả lúc kí hợp đồng thì họ lại đổi ý, đem quyền phát ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138605/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.