Gân xanh trên trán của cô nhảy loạn, sự nhẫn lại bên trong cũng tới cực hạn rồi: "Dương tổng, đối với món quà của ngài tôi không hứng thú lắm, yêu cầu ngài buông tay ra, nếu không tôi gọi người tới."
"Gọi người tới?"
Dương tổng cười nhếch mép, "Cô em, đừng trách anh không nhắc nhở em trước, giờ em là nữ minh tinh, nếu lỡ bị người khác nhìn chúng ta trong tình trạng này, anh đảm bảo ngày mai sẽ lên đầu tin bát quái, nếu em không sợ bị thân bại danh liệt, nếu em không sợ mất danh tiếng thì có thể hét to lên kéo mọi người sang đây."
Tô Vãn dùng sức siết chặt nắm tay.
"Dương tổng, tôi nói lần cuối cùng, yêu cầu ngài buông tay ra."
"Thả gì mà thả? Đêm nay quyết định về với anh đi, cô em, chỉ cần em hầu hạ tốt cho anh, anh đảm bảo về sau em phát triển rất nhanh, em muốn như thế nào liền có thể như thế đó."
"Bây giờ tôi muốn cho ông chết đi!"
Tô Vãn thản nhiên nói, song đột ngột xoay người dùng đầu gối hung hăng tống vào hạ bộ của ông ta.
Vì đột ngột nên Dương tổng không kịp phòng bị, vừa vặn bị cô đá trúng phốc, rồi sau đó thảm thiết kêu lên, theo bản năng duỗi tay che hạ bộ lại: "Con đ*! Mày dám đá tao!"
"Bà đây nhẫn nại với ông lâu lắm rồi, đồ khốn, đã lợi dụng tôi còn muốn đe dọa à, bà đây không chấp tưởng là bà sợ ông à!"
Tô Vãn không cho hắn cơ hội bớt đau, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138606/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.