Diệp Dục Sâm nhìn cô, mỉm cười: "Em còn biết những gì?"
"Tôi vừa tra một chút, S quốc có một tiểu vương tử gọi là Louis, tuy nhiên vị tiểu vương tử mười mấy năm về trước đã thất lạc, trước đây không bao lâu mới tìm trở về."
Tô Vãn nhún vai, "Đại khái biết như thế."
"Em đã biết được quá nhiều." Diệp Dục Sâm nhìn cô với biểu cảm cao thâm khó lường.
"Như thế nào, muốn giết tôi diệt khẩu?" Cô cười cười hỏi.
"Không cần phải như thế." Hắn bình tĩnh nói, "Anh không nỡ."
Tô Vãn chỉ cảm thấy buồn cười thay.
"Anh nghĩ, cứ tiếp tục đem em giám sát chặt một chút, để em không truyền ra ngoài là tốt rồi." Hắn cười nhẹ, "Huống hồ việc này không có gì phải xấu hổ, em có nói cũng không thành vấn đề."
Tô Vãn hết chỗ để nói tiếp.
Cô vốn không hiểu tại sao Diệp Vân Thâm lại nói người gả cho hắn ít nhất phải là con gái bộ trưởng hay thủ tướng, giờ thì coi bộ, nó thực sự là thế.
Trong tương lai hắn có thể là quốc vương, đương nhiên cần phải cưới vương hậu có nền tảng thân phận mới củng cố được thế lực của mình.
Còn mình là thứ gì chứ, lúc trước còn ngu xuẩn đòi danh phận nơi hắn, thật con mẹ nó... ngây thơ đến buồn cười.
"Em lại đang suy nghĩ gì vậy?"
Diệp Dục Sâm thấy cô thất thần hồi lâu, không nói lời nào, mày nhíu lại thành nếp uốn.
"Tôi đang nghĩ những phần tử khủng bố kia sao chưa chấm hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138595/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.