Có điều là nói đi cũng phải nói lại, người như thế này lại có thể chạy tới thành phố A làm quản gia cho Diệp Dục Sâm, với lại cô rõ ràng thật là khờ coi vị thủ trưởng này thành quản gia sai việc trong hai tháng nay.. thật là ngẫm lại thấy được sủng ái đến lo sợ.
"Louis là ai?"
Hiện tại cô một bụng đầy nghi vấn, chạm tới điểm giới hạn không tốt mới hỏi ra, chỉ lúc ở trên lầu mới không mặn không nhạt hỏi ra mấu chốt vấn đề.
"Là một cái tên khác của người đàn ông ngài." Tần Thư dùng khóe mắt liếc cô một cái, mở ra cánh cửa một gian phòng trên lầu hai, "Vào thôi, ngài ấy đang ở bên trong."
Cô không nói gì.
Không lâu sau khi vào trong, cô ngay lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Diệp Dục Sâm nằm trên giường, mặt đã không còn sắc máu, hình như do mất máu quá nhiều, bên cạnh có một vị bác sĩ trẻ tuổi mặt áo blouse trắng, vừa thấy cô đến lập tức đứng lên dường như muốn thay người.
"Cô ở chỗ đây trông chừng, chờ anh ấy tỉnh dậy lập tức cho ảnh uống thuốc, nếu xảy ra vấn đề bất thường, nhanh chóng gọi cho tôi biết."
"Được." Tô Vãn gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn Diệp Duc Sâm đang hôn mê trên giường, mày khẽ nhíu lại, "Anh ấy bị thương nặng không?"
Bác sĩ trẻ tuổi cúi đầu thu dọn thiết bị, không quan tâm đáp lại: "Viên đạn xuyên qua ngực, chẳng qua còn may, không chết được, đợi đã.."
Lời con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138594/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.