Cô lại thử gọi cho Tần Thư, nhưng cũng không ai nghe máy.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dùng điện thoại lên mạng xem những tin tức liên quan và xem xem tình hình thế nào.
Trên mạng vô cũng hỗn loạn, nói cái gì cũng có, sau khi lướt xem mấy bài post thì cô hiểu đại khái là có mấy phẩn tử khủng bố chạy vào nhà ăn của khách sạn, nổ súng bắn phá.
Nghe nói có người còn cài bom trên người mình, chạy đến nhà ăn trung tâm bật kíp nổ, đây hoàn toàn là một cuộc tấn công liều chết.
"Xin lỗi tiểu thư, nơi này không được phép vào."
Hai người đã đến khách sạn, lại bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài.
Trước mắt đã phong tỏa hoàn toàn, trừ nhân viên điều tra ra thì tất cả đều không được vào.
Tô Vãn muốn hỏi tình hình thương vong bên trong thì điện thoại lại reo, là Tần Thư gọi lại cho cô.
Hắn hỏi cô bây giờ ở đâu, nói là phải phái người đến đón cô.
Tô Vãn báo địa chỉ.
"Chậc, quản chặt vậy, ảnh lại sợ em chạy à?" Diệp Vân Thâm ở cạnh cảm thán một câu: "Tôi sẽ đưa em đến chỗ đó, lát nữa lúc về đừng có nói với ảnh là em đã gặp tôi nha."
"Hả?" Tô Vãn nghi ngờ quay đầu lại: "Vì sao?"
"Dù sao thì tôi cũng trốn tới đây, tôi không muốn nhanh vậy đã bị bắt về đâu."
Diệp Vân Thâm chấp hai tay thành chữ thập, cầu xin thương xót: "Vì hôm nay tôi đã ở cùng em cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138593/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.